BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 88

Nhược Hi đứng dậy, cầm bình rượu rót ra hai chén, tự cầm một chén,

chén còn lại đưa Thập a ca. Cô cụng chén với gã, rồi uống một hơi cạn
sạch, úp miệng chén xuống bàn. Thấy Nhược Hi uống hết, Thập a ca cũng
uống hết theo. Nhược Hi mỉm cười, cúi mình hành lễ: “Nhược Hi cáo lui!”
rồi đi lại vén rèm bước ra ngoài.

oOo

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Hôm trước sắc trời

không có gì khác lạ, hôm sau ngủ dậy, nhận ra quanh mình đã là cả một thế
giới ngọc chuốt phấn tô.

Tốt nghiệp đại học xong đến Thâm Quyến làm việc, đã hơn ba năm Tiểu

Văn chưa nhìn thấy tuyết. Hôm nay thình lình trông cảnh sắc ngoài trời lấp
lóa, lòng hớn hở hào hứng khôn tả, cô náo nức đòi ra đi dạo, Xảo Tuệ
không ngăn được, đành thuận theo, và tìm cho Nhược Hi áo choàng cùng
mũ đi tuyết. Nhược Hi khoác chiếc áo choàng bằng nhiễu lông vũ đại hồng
lót da cáo trắng, đội chiếc mũ rất hài hòa, rồi nhanh nhảu giẫm tuyết mà đi.
Xảo Tuệ đứng trông theo mãi, gọi:

- Nhớ về sớm nhé!

Tuyết vẫn rơi phiêu phất, tuy không dày lắm, nhưng không gian cứ mờ

mờ ảo ảo, cách quá mười bước là chẳng nhìn rõ nữa rồi. Nhược Hi cũng
chưa chủ định là đi đến đâu, vì vậy thích chỗ nào thì rẽ chỗ ấy. Bốn bề
quạnh quẽ, bước thấp bước cao, cảm thấy mênh mang tư vị cô độc của
người “một mình một bóng giữa trời đất”!

Nhược Hi đang mải mốt đi, chợt nghe có tiếng đạp tuyết sau lưng, rồi

một người tới sát bên, cùng cô đều đặn sóng bước. Nhược Hi nghiêng mặt
nhìn sang, thì ra là Bát a ca. Áo choàng lông chồn đen trên vai và nón trúc
sẫm rộng vành trên đầu càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tao và thần thái
trác việt. Nhược Hi biết mình nên thỉnh an, nhưng không hiểu sao không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.