BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 89

buồn thực hiện, lại ngoảnh mặt ra chỗ khác, chân vẫn bước không ngừng.
Bát a ca cũng chẳng nói chẳng rằng, cùng Nhược Hi đạp tuyết mà đi.

Tuyết vẫn rơi, cả thế giới im lìm, chỉ vang tiếng bước chân đều đều trên

đất, ngỡ như vũ trụ bao la này còn chừa mỗi đôi người. Tuy không ai lên
tiếng, nhưng cảm giác cô độc lúc đi một mình ban nãy đã tan biến, Nhược
Hi thấy lòng rất bình lặng, rất yên ổn, tưởng chừng có thể đi mãi thế này, đi
mãi mãi…

Đột nhiên, cô vấp phải một hòn đá dưới tuyết, loạng choạng suýt ngã,

đang thầm than xúi quẩy thì một bàn tay vững vàng đã đưa ra đỡ lấy. Đứng
chắc lại rồi, Nhược Hi không nói năng gì, tiếp tục cất bước. Bát a ca cũng
im lặng, nhưng vẫn giữ tay Nhược Hi không buông. Nhược Hi giật ra mấy
lần mà không được, đành để mặc.

Chàng nắm tay nàng đi một lúc. Nhược Hi không hề để ý đến xung

quanh, chỉ mải mốt bước theo Bát a ca, vốn dĩ đã không phân biệt nổi
phương hướng, lại thêm khắp nơi toàn tuyết là tuyết, nên không biết được
mình tới những chỗ nào. Họ đang đi thì thái giám hầu cận của Bát a ca là
Lý Phúc nhô ra đón đường. Lúc trông rõ mặt hắn thì đã ở quá gần, Nhược
Hi luống cuống rút tay về, nhưng Bát a ca siết mạnh thêm, miệng bảo:

- Ai ở thư phòng thì lui hết cả ra!

Lý Phúc khom mình lĩnh mệnh, xoay người lúp xúp chạy đi. Nhược Hi

lại thử rút tay vài lần nữa, song Bát a ca nắm rất chắc, cương quyết dẫn cô
đi tiếp. Đi một hồi, Nhược Hi mới nhận ra sắp đến thư phòng.

Trước sân chỉ có mỗi Lý Phúc đứng đợi. Thấy hai người, hắn vội cúi

mình xuống. Bát a ca không hỏi han đến, dẫn Nhược Hi đi thẳng vào trong.

Đứng lại rồi, chàng buông tay Nhược Hi, giúp cô tháo mũ, đoạn vươn tay

định cởi áo choàng hộ. Nhược Hi cả kinh, giật lui mấy bước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.