BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 898

Dận Chân thay ta cời giày, lại cầm tấm chăn đắp lên, nói:" Hiện tại trời

vẫn lạnh, lại chỉ mặc như vậy mà ngủ, cẩn thận cảm lạnh đó! Một đám ý
nghĩ của nàng nếu nghĩ thêm cho thân thể của mình nhiều hơn một chút,
cũng sẽ không cần ta phải lo lắng thêm thế này." Nói xong, thổi tắt đèn, đẩy
ta dịch sang một chút, để hắn chiếm được một góc gối của ta, hắn cũng nằm
xuống theo.

Hai người im lặng nằm, hắn ôm lấy ta, vừa lần cởi khuy áo, vừa

nói:"Không nhớ ta sao? Ta thì vẫn luôn nhớ nàng!" Ta đẩy tay hắn ra, nói:"
Muốn thì đi tìm…." Trong lòng cảm thấy khó chịu, xê dịch người ra, tách
xa khỏi hắn một chút, cũng không cần gối đầu, lẳng lặng nằm không. Trong
bóng tối, tất cả vui cười miễn cưỡng cười mọi ngày liền dỡ xuống, từng
giọt từng giọtn nước mặt cứ thế rơi xuống.

Dận Chân ôm mạnh ta về đặt vào gối, lại thay ta lau nước mắt. Ta ôm

hắn, nức nở khóc lớn hơn. Hắn để ta khóc một lát rồi mới dỗ :" Được rồi,
khóc nữa sẽ không tốt cho cơ thể đâu." Nước mắt ta vẫn không ngừng rơi.
Hắn than thở: "Nhược nhi ngoan, Hi nhi ngoan, nghe lời nhé, đừng khóc
nữa."

Hắn thấy ta vẫn cứ rơi lệ, bất đắc dĩ nói:" Ta lần đầu tiên dỗ người,

nhưng hình như càng dỗ càng làm người ta đau lòng rồi. Thế này đi! Nếu
như nàng không khóc nữa, ta sẽ làm chuyện mấy lần nàng yêu cầu nhưng ta
vẫn chưa đáp ứng được không." Ta nghẹn ngào nói:" Ai cần chứ?"

Hắn im lặng một hồii, lấy giọng rồi khẽ hát lên:

Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.

Trong ta đã mười phần lộng lẫy,

Chải chuốt càng thêm nẩy xinh tươi.

Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.