BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 912

Ta nắm tay hắn cầu khẩn nói: "Việc này chỉ là vấn đề lập trường, không

phải là lỗi của hắn. Ta không oán hận, ta nghĩ Thập Tam gia cũng sẽ không
oán hận. Nếu mỗi người chúng ta đều không so đo, chàng cũng không cần
tính toán được không?"

Hắn nhìn ta nói: "Nhược Hi, ta không muốn nàng quan tâm những việc

này, nhưng bọn họ lại muốn lôi kéo nàng vào. Nàng thương tiếc bọn họ,
nhưng phúc tấn của lão Thập có chút nào lo lắng tới thân thể của nàng?"

Ta nắm tay của hắn áp vào má nói: "Nàng ấy cũng đã hết cách rồi." Dận

Chân trầm mặc nói: "Chuyện trong triều khó nói trước, ta chỉ có thể đáp
ứng nàng không thương tổn đến tính mệnh của bọn họ thôi."

Ta thầm thở ra, mơ hồ nảy sinh một cảm giác hy vọng, cảm giác được

lịch sử có thể có chút thay đổi, ít nhất không cần tàn khốc như thế, nhìn hắn
cảm kích nói: "Đa tạ."

Dận Chân có vẻ mỏi mệt nói: "Ta còn muốn phê duyệt tấu chương, nàng

có thể ở đây với ta không?" Ta gật đầu, kéo ghế ngồi vào kế bên.

Mấy ngày nay trời nắng đẹp , tuyết đã sớm tan đi, ta thích nhất ở giữa

buổi trưa tản bộ dưới ánh mặt trời, có thể cảm nhận được cái lạnh trong
lòng đều bị sự ấm áp của nắng trời làm tan biến.

Cứ lang thang bước đi, lúc vô ý phát giác cảnh trí chung quanh rất quen

thuộc, ngắm nhìn hành lang nơi mái hiên gần đó trong lòng bỗng có cảm
giác khó tả. Đứng yên một lúc lâu, từ từ đi lại.

Còn chưa tới trước cửa viện, đã nghe thấy tiếng giặt giũ quần áo bên

trong. Ta thoáng do dự, cuối cùng cũng bước vào cửa viện. Trong sân một
nhóm cô gái đang giặt quần áo lục tục ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt phức tạp,
có kinh dị, có cực kỳ hâm mộ, có ghen ghét, có sợ hãi. Đột nhiên tất cả như
bừng tỉnh, mỗi người vội vàng đứng lên thỉnh an: "Cô cô cát tường!" .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.