BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 914

Vương Hỉ liền cười nói: "Tỷ tỷ sợ là nghe lầm, không có ai khóc cả." Ta

gật đầu, đẩy hắn ra bước vào phòng. Trong phòng ở trên bàn có bày mấy
đĩa trái cây cùng điểm tâm, mặc dù không nhìn thấy bát hương,nhưng mùi
hương vẫn còn phảng phất.

Ta tỉ mỉ quan sát đồ cúng trên bàn, hỏi: "Ngươi đang cúng ai thế?"

Vương Hỉ nói: "Có ai đâu, chỉ là tuỳ ý bày mấy đĩa trái cây bánh ngọt ra

mà thôi."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn không nói. Hắn cúi đầu nhìn đất, nói: "Là cúng

người ấy, hôm nay là ngày giỗ của người ấy."

Nước mắt Vương Hỉ chầm chậm rơi xuống. Ta nhìn hắn không ngừng rơi

lệ, chút hi vọng còn sót lại trong đầu cũng tan theo, chỉ còn bi thương dâng
đầy trong lòng, nước mắt cũng theo nhau rơi xuống. Ta tựa vào bàn khóc
hồi lâu, cố nén bi thương, nói: "Đem bát hương bày ra đây đi! Cho ta được
thắp hương cho Am đạt một lần !"

Vương Hỉ cầm một lư hương bằng cỡ nắm tay đi ra. Ta vừa thấy bát

hương này, nước mắt vừa mới cố gắng kìm nén lại lăn xuống. Vương Hỉ
khóc ròng nói: "Đều là ta không phải, sư phó ngày xưa đối xử với ta như
con ruột của người, vậy mà ta ngay cả ngày giỗ của sư phó cũng không
dám công khai cúng giỗ, đến bát hương cũng không dám dùng. Chỉ có thể
dùng thứ ngày thường đuổi muỗi thay thế."

Ta vừa khóc vừa châm hương, vái ba cái trước bàn, lại tiếp tục khóc một

hồi. Vương Hỉ quỳ một bên cũng chỉ biết rơi lệ.

Ta hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Hỉ cúi đầu gạt lệ, không nói một lời. Ta nói: "Chuyện đã tới hôm

nay, còn có cái gì mà phải giấu diếm nữa? Mười ba tuổi ta đã vào cung,
sinh hoạt bên người Lý am đạt, Am đạt luôn đối xử tốt với ta, đến lúc cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.