BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 913

Trong lòng có chút hối hận vì đã bước vào, nhưng nếu đã tới, cũng không

thể lập tức bỏ đi, cười nói: "Các ngươi không cần đa lễ, đều đứng dậy đi!"

Mọi người đứng lên, cùng yên lặng, trong viện người tuy nhiều, lại yên

tĩnh không chút tiếng động. Quan sát một vòng xung quanh, tất cả đều vẫn
như vậy, trên mặt đất là những thùng chất cao quần áo, áo quần cũng tràn
đầy trên cả dây phơi .

Nhìn sắc mặt cẩn trọng cùng e ngại, không ai dám nói, ta tìm cách hỏi

han: "Trương công công đâu?" Hai người sắc mặt trắng nhợt, sau một lúc
lâu ngập ngừng nói: "Đã xuất cung rồi ạ."

Thái giám không như cung nữ, nếu không có sai lầm gì lớn đều là ở

trong cung cả đời, đến khi lớn tuổi mới có thể xuất cung dưỡng lão. Xuất
cung sớm như thế,nếu bên người không có tiền bạc, người chung quanh sẽ
xem thường những người không ra nam chẳng phải nữ như bọn họ, cuộc
sống khẳng định sẽ rất quẫn bách chán nản. Nghĩ đến liền hoảng hốt,có ý
hỏi tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của các nàng, dù không muốn cũng đành
cố nén một đống suy nghĩ trong lòng, tùy ý nói: "Không quấy rầy các ngươi
làm việc , sau này rãnh rỗi sẽ trở lại thăm các ngươi." Ngoài miệng nói thế
nhưng trong lòng đã tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng bước chân vào sân
này. Ta đã không thuộc về nơi này, trở lại chỉ khiến cho các nàng không
thoải mái mà thôi.

Sau khi trở về phòng tuy rằng không muốn suy nghĩ nữa, nhưng vẫn luôn

mơ hồ không yên, suy nghĩ một lúc, quyết định đi tìm Vương Hỉ. Vừa tới
bên ngoài phòng hắn, nghe được bên trong loáng thoáng có tiếng khóc.
Lắng nghe một hồi, vội vàng gõ cửa. Tiếng khóc tức thì tắt hẳn, sau một lúc
lâu Vương Hỉ mới mở cửa.

Ta hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.