BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 922

thượng biết, nô tài chết không có chỗ chôn mất." Ta lo sợ không yên, buông
tay hắn ra rồi thất tha thất thểu quay lại.

Cao Vô Dung chạy đến quỳ gối trước mặt ta khóc ròng nói:" Cô cô quay

về đi mà!" Ta không để ý đến, lướt qua hắn mà đi. Cao Vô Dung quỳ đến
trước người ta ngăn lại, vừa dập đầu vừa khóc, nói:" Là Ngọc Đàn ạ." Đầu
như vừa bị một cây búa lớn đập vào, đau nhức truyền đến tâm can, chằm
chằm nhìn về chiếc vò ở đằng xa,cất tiếng nói mà giống như lệ quỷ đang
gào khóc :" Ai cơ?" Cao Vô Dung dán đầu xuống mặt đất nói:" Ngọc Đàn
ạ!" Toàn thân như bị lửa đốt, tinh thần trong khoảnh khắc đã chìm vào bóng
tối.

Cảm giác có người đang khẽ vuốt mặt ta, từng chút từng chút hết sức dịu

dàng, mơ hồ nghĩ đến chính mình vẫn còn là một đứa nhỏ được nuông
chiều chăm chút, mọi việc đều được như ý, không nén nổi lẩm bẩm:" mẹ
ơi, mẹ ơi.".

Trong lòng vô cùng vui mừng mở mắt ra, lại là khuôn mặt Dận Chân vừa

nôn nóng vừa mừng rỡ. Trong nháy mắt như đã trải qua mấy trăm năm, ta
sửng sốt hỏi:" Làm sao thế?" vừa nói ra lời, khung cảnh trước lúc ngất đi
bỗng ùa về, dạ dày lại khó chịu, mà không có gì để nôn, chỉ thể ghé đầu
vào giương nôn khan.

Dận Chân ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng, ta muốn đẩy hắn ra, mà toàn thân lại

mềm nhũn, không có chút lực nào, ta khóc nói:" Đi đi, ta không muốn nhìn
thấy chàng nữa." Vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn có phần đau xót, nắm chặt
lấy tay ta đang đẩy cánh tay hắn, ta nói:" Tại sao? Sao chàng lại muốn làm
thế?"

Dận Chân cố gắng ôm ta vào trong lòng nói:" Nhược Hi, chúng ta có con

rồi." Tiếng khóc bị ách lại trong họng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gật đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.