BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 97

Thấy gã không cho bình thân, Nhược Hi đành cứ bất động. Một lát sau,

cuối cùng cũng nghe thở ra: “Đứng lên đi!”, Nhược Hi bèn từ từ đứng
thẳng dậy, lặng lẽ đợi cho gã rời đi, nhưng lâu lắc gã chẳng hề nhúc nhích,
lại buông một câu không cuối không đầu:

- Hôm nay, hai chúng ta đều là người thương tâm. Chi bằng bầu bạn với

nhau.

Nhược Hi kinh ngạc nhìn lên. Thập tam tuột khỏi lan can, rảo bước tới

nắm tay cô kéo đi. Gã bước mỗi lúc một mau, Nhược Hi không giật được
tay, đành vừa líu ríu chạy cho kịp, vừa kêu:

- Buông ra!

Thập tam a ca dắt Nhược Hi qua cổng ngách. Tên giữ cửa bị ném cho

một cái nhìn lạnh lùng, không dám hỏi han gì hết. Thập a ca huýt sáo, có
tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, rồi một con tuấn mã cao lớn đen bóng phi
nước kiệu tới, dừng lại trước mặt họ.

Nhược Hi kêu “Á!”, chưa dứt tiếng đã thấy mình ngồi vắt vẻo trên lưng

ngựa. Thập tam a ca cũng tung mình lên theo, vòng tay qua eo Nhược Hi
nắm lấy dây cương. Sau một tiếng “Ya!”, ngựa đã phóng thốc đi. Nhược Hi
chưa cưỡi con ngựa nào phi nhanh thế này, cảm thấy như đang đi mây về
gió, xóc nảy ghê hồn. Lòng đầy sợ hãi, cô ra sức ngồi rút về sau, tựa hẳn
vào lòng Thập tam. Gió quất vào mặt, sắc như dao cứa, đau rát cả lên, cô
đành ngoảnh đầu lại, úp mặt vào vai gã.

Phi ào ào một hồi, Nhược Hi lạnh đến cứng cả người, tự hỏi cái tên

ngang ngược này muốn thế nào đây? Định làm ta chết rét ư? Gã thích Minh
Ngọc cách cách chăng, nếu không sao lại nói “hai người thương tâm”?

Ngựa phi chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Thập tam a ca nhảy phắt

xuống trước, rồi ẵm Nhược Hi xuống sau. Nhược Hi đứng trên mặt đất,
lạnh thấu xương cốt, bèn ôm lấy hai cánh tay, cắn chặt răng, cả người run

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.