BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 160

mạn của hắn. Mọi hành vi của hắn rất giống với tên tội phạm Bồ Bằng,
nhưng tôi khẳng định không phải Bồ Bằng, vì Bồ Bằng là một gã gù lưng
tuổi gần 50, còn kẻ đeo mặt nạ này thì còn trẻ, với thân thủ nhanh nhẹn và
thể lực tốt.

Chu Vũ sợ quá, nói lạc cả giọng: “Bây giờ... bây giờ nên thế nào?”

“Cứ yên tâm, kẻ đeo mặt nạ đã bị thương nặng; nếu hắn không có đồng bọn
thì mọi người có thể tạm thời chưa gặp nguy hiểm.” La Thiên nói xong, anh
lại có nét buồn rầu, chăm chú nhìn vào cái đề toán, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói
đúng, tôi đã chủ quan, quá tự tin. Nếu tôi không sửa 5 trừ 3 thành 5 cộng 3
thì có lẽ Lâm Kiều Nhi sẽ không bị...”, La Thiên nắm tay lại đấm thật mạnh
xuống mặt đất.

“Thực ra cũng chẳng thể trách anh, tại chính cô ấy cứ...” Chu Vũ chưa nói
xong thì ánh mắt La Thiên bỗng sáng lên: “Tại sao kẻ đeo mặt nạ cả hai lần
ra tay đều chọn dốc núi để giết người?”

“Tại sao à? Vì nếu bị chúng ta bắt gặp thì hắn sẽ dễ dàng lăn xuống để trốn
thoát chứ gì?” Chu Vũ cau mày hỏi.

“Chắc là thế. Và tôi đã vô tình giúp hắn chạy thoát.” Cho nên, nếu lần sau
bắt gặp, chúng ta sẽ dụ hắn đến chỗ bằng phẳng, chỉ cần tóm được hắn thì
sự thật đương nhiên sẽ được làm sáng tỏ.”

Được biết kẻ đeo mặt nạ bị thương nặng tạm thời không thể uy hiếp mọi
người, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Làm sao để đào được hố chôn Lâm Kiều Nhi, là điều rất hóc búa đối với
chúng tôi. Vì mặt đất ở đây vừa khô vừa cứng trơ, khác hẳn lần trước chôn
cất Vương Hải Thành. Mấy “thương binh” như chúng tôi dù đào đến ngày
mai cũng không xong.

Chu Vũ đã nhanh chóng thoái chí, anh ta ném mảnh đá sang bên rồi lầu
bầu: “Đào kiểu gì bây giờ? Thực ra không thể đào nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.