BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 161

Anh ta kêu ca cũng chẳng sai, ngay tôi cũng đã thấy nản, nhưng La Thiên
rất cố chấp: anh dùng đá, dùng cành cây thay nhau làm dụng cụ để đào, các
vết phồng rộp trên tay anh bị vỡ rỉ ra cả máu, dù tôi khuyên can thế nào anh
vẫn không chịu dừng tay. Cứ như thế rất lâu, cũng chỉ đào được một cái hốc
nho nhỏ. Cuối cùng anh cũng dừng lại, nói là phải tìm một chỗ đất mềm và
ẩm, nhất định phải chôn cất Lâm Kiều Nhi chứ không thể cứ để phơi ra như
thế này.

Bỗng nghe thấy tiếng Đoàn Lôi từ xa vọng lại: “Tao ở đây kia mà?”

Tôi nhìn về phía có tiếng nói, bỗng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngạc
nhiên vì nhìn thấy chú khỉ con tinh khôn, bên cạnh nó còn một con khỉ to
nữa, có lẽ là mẹ nó; mừng là vì lại có hy vọng tìm được thức ăn, nếu chúng
không xuất hiện thì tôi e mình sẽ chết vì đói và khát.

Tôi không quên cảnh cáo Chu Vũ, cho đến khi anh ta hứa đi hứa lại rằng
không dám có ý định kia nữa, tôi mới yên tâm đi về phía Đoàn Lôi.

Loài khỉ hiểu ý con người hơn cả tôi tưởng tượng, nhất là con khỉ to, tôi chỉ
dùng động tác và ngôn ngữ đơn giản lặp đi lặp lại ba lần, nó đã hiểu ngay.
Hai con khỉ vừa đi vừa đùa nghịch, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ chúng tôi.

“Này La Thiên... anh đã... ăn thịt khỉ bao giờ chưa?” Chu Vũ nói, đồng thời
nhìn hai con khỉ không chớp mắt.

“Chú à, chú đã hứa là không ăn thịt con khỉ kia mà?” Đoàn Lôi nài nỉ, kéo
áo Chu Vũ. Tôi cũng thấy rất ngứa mắt: “Nếu Chu Vũ nhà anh còn thế nữa
thì tôi sẽ đuổi bọn khỉ đi ngay, cho anh hết cách tìm đồ ăn mà sống!”

“Đâu cần phải thế? Nếu thế thì chính cô cũng chẳng có gì mà ăn.”

“Khỉ là động vật được nhà nước bảo vệ, không được ăn thịt.” La Thiên nói.

“Nhưng không phải tất cả mọi con khỉ đều được nhà nước bảo vệ, chỉ hai
con này...” Thấy chúng tôi đều trợn mắt, Chu Vũ lập tức đổi giọng: “Thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.