BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 227

Liệu chúng tôi có thể sống mà trở ra được không?

4

Lần này tôi phải một mình đơn độc ở lại căn lều.

Tôi cũng muốn cùng mọi người đem Liễu Tinh Tinh và Trương Ngưng đi
mai táng, nhưng vì chân tôi bị đau dữ dội nên không bước nổi. La Thiên
không yên tâm để tôi ở lại một mình, anh muốn ở lại với tôi, nhưng lập tức
bị Chu Vũ và Tư Khải Điển nhất trí phản đối. Tư Khải Điển nói: “Nay chỉ
còn ba người đàn ông, nếu anh không đi thì tôi và Chu Vũ dù đào đến mai
cũng không thể đào xong hai cái hố!”

Chu Vũ tiếp lời: “Đúng thế! Hôm nọ tôi đã nói là nên đào thêm vài cái
hố...”

Gã rồ dại này quả là có đầu óc “tiên tri”!

Tôi vội ngắt lời anh ta, bèn nói với La Thiên: “Hay là các anh cứ đi trước,
tôi sẽ từ từ theo sau. Anh cứ yên tâm, em sẽ ổn thôi!”

La Thiên gật đầu, đưa cho tôi thanh kiếm tre và dặn dò tôi hãy thận trọng.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, im ắng đến nỗi ngay hơi thở của tôi cũng bị tan
vào không gian không một tiếng động.

Vốn dĩ có cả thảy mười người, nay chỉ còn lại bốn, có trời mới biết có phải
tiếp tục chết người nữa hay không.

Người tôi mềm oặt ngồi tựa vào gốc cây, sự mệt mỏi chưa từng có thấm sâu
vào từng tế bào trong cơ thể tôi, tôi biết mình sẽ không cầm cự nổi bao lâu
nữa.

Chết, là một từ cực kỳ mơ hồ đối với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.