BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 274

được người ta kính nể một chút, cô phục vụ kia cũng nhìn anh ta bằng con
mắt khác. Kể từ đó Cố Phong không chịu cởi áo vét ra nữa, bốn mùa xuân
hạ thu đông đều khoác bộ cánh bóng bẩy ấy để che đi sự thật rỗng tuếch và
tâm lý tự ti của mình.

Thì ra là thế! Tôi chăm chú nhìn Bồ Bằng. “Thực ra anh quen ai trong số
họ? Hay là anh quen tất cả?”

“Trái lại! Tôi không quen một người nào.” Anh ta nhún vai, không rõ ý là
gì.

“Đoàn Chính Dương thì sao? Cũng không quen à?”

“Đúng!”

“Không quen, tại sao lại cứu anh ta?” Tôi hơi ngờ ngợ Bồ Bằng là một
thằng điên, một thằng điên hết sức khó hiểu.

Bồ Bằng lại mỉm cười, rồi kể một mẩu chuyện cũ về Đoàn Chính Dương.

Chục năm về trước, Đoàn Chính Dương tốt nghiệp đại học, rất hăm hở
bước vào cuộc sống với khát vọng tạo lập cho mình một sự nghiệp ra trò,
nhưng anh đã rất nhanh chóng phải thất vọng vì những người có trình độ
như anh nhiều như nấm mọc sau mưa, tri thức của anh chỉ bó hẹp trong
sách vở lý thuyết, chưa hề có kinh nghiệm thực tế, cho nên anh không thể là
đối thủ nặng ký của các đồng nghiệp. Áp lực dồn đến từ bốn phía khiến anh
mệt mỏi, anh bèn ra quán bar mượn chén giải sầu, ngẫu nhiên làm quen với
Chu Vũ cũng đang chơi vơi hẫng hụt. Cả hai cứ như anh em chung hoạn
nạn kể khổ cho nhau nghe, rồi uống say bí tỉ. Sau đó Chu Vũ dẫn Đoàn
Chính Dương đến khu đèn đỏ, để “thư giãn”. Cô gái tiếp Đoàn Chính
Dương chính là Liễu Tinh Tinh. Hồi đó Liễu Tinh Tinh “xuống cấp” trở
thành gái bán hoa, cô ta đang cần gom tiền để giúp chồng trả nợ. Kể từ sau
lần “thư giãn” ấy, Đoàn Chính Dương bước vào cuộc sống sa đọa, tuy nhiên
anh ta chỉ gặp Chu Vũ một lần đó, về sau không liên lạc với nhau nữa, thậm
chí cả hai còn chẳng nhớ tên nhau. Liễu Tinh Tinh cũng chỉ tiếp Đoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.