BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 71

Còn hai phụ nữ đứng bên, mặt mũi cả hai đều tái nhợt không còn giọt máu,
chắc họ vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ họ gặp ma thật? Gặp những oan hồn tự sát trong rừng sâu?

Anh áo trắng lập tức nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ gay: “Ai nhát gan? Có giỏi
thì tất cả cùng quay lại chỗ đó xem?”

Gái giả trai cũng không chịu lép: “Quay lại thì quay lại! Ai không dám quay
lại thì người ấy là đồ hèn!”

Thấy hai người cãi cọ càng lúc càng hung, Cố Phong không nén được nữa
nổi nóng: “Cãi cọ gì khiếp thế? Lắm lời quá! Thực ra là có chuyện gì?”

Thế rồi họ mỗi người một câu, lần lượt kể lại rõ ràng sự việc.

Thì ra, họ là một nhóm năm người chiều nay đi tìm thức ăn, chẳng biết tại
sao một người biến mất; cho đến lúc trời tối vẫn không tìm thấy. Họ bèn
quyết định quay trở lại ngôi nhà này để bàn bạc xem sao. Nào ngờ trên
đường quay về họ gặp một cái “bóng trắng”, cả bọn sợ quá đua nhau bỏ
chạy thục mạng...

Gái giả trai nói tiếp: “Rõ ràng là một người bị treo trên cây, thế mà mấy
người này cứ nói là ma, lại còn bảo tôi bước đến xem. Tôi ngờ rằng đó là
Vương Hải Thành đang bị lạc. Bây giờ ta nên làm gì?” Nói xong cô ta lo
lắng nhìn Cố Phong, chờ anh ta đưa ra quyết định.

Tôi nghe, không dám thở mạnh nữa. Mấy chữ “bóng trắng”, “oan hồn”
chao đi chao lại trong đầu tôi.

Sau một lát im lặng, Cố Phong đứng dậy: “Đi! Đi xem sao! Phụ nữ và trẻ
em ở lại.”

Chu Vũ lầu bầu trách móc: “Sao phải thế? Đi đến đâu cũng coi đàn bà và
trẻ em là quan trọng, đàn ông không phải là người à?”

Anh áo trắng rất gượng gạo đứng dậy, xem chừng anh ta quá sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.