BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 161

tới chốn. Tôi luôn khâm phục người Việt Nam, rất chịu khó. Ngày nay giới
trẻ Pháp không viết được như vậy đâu.

- Vâng - Lệ Mai cúi đầu xấu hổ - tôi cũng không biết chừng nào mình

mới viết nổi như thế.

- Cô thu xếp tiến hành vụ này nhanh lên - Michel lộ rõ vẽ sốt ruột - cứu

người bệnh ung thư không thể chần chừ được. Hỏi xem bà ta nằm viện nào,
tôi sẽ nhờ các bác sĩ quen trong bệnh viện Pháp Việt khám cho bà. Ngoài
thuốc men công ty mình tài trợ, mọi viện phí tôi chịu hết.

Lệ Mai nhìn sếp ngưỡng mộ. Cô biết qua Việt Nam chưa bao lâu Michel

đã đi thăm các làng trẻ mồ côi và khuyết tật. Nhiều lúc Lệ Mai tự hỏi một
người có xuất thân quyền quý như Michel sao lại có nhiều quan tâm đến
những cảnh đời bất hạnh đến thế. Vợ ông cũng làm từ thiện rất nhiều và đó
là một trong những lý do khiến họ nhận nhiệm sở ở Việt Nam.

Ngay chiều hôm đó, Michel cho phép cô nghỉ việc để đến nhà Trần Thị

Lan thăm hỏi. Trong thư Lan nói nhà mình nằm trong khu ổ chuột không có
địa chỉ nên cô mượn địa chỉ của một đồng đội cũ của cha quá cố ở khu Bà
Chiểu. Lan nói rõ người này rất tử tế nên công ty cứ gửi thuốc về dưới tên
ông, ông sẽ chuyển lại đầy đủ. Đó là một căn nhà cũ kỹ và ẩm mốc trong
xóm Đồng Cô Lệ, Lệ Mai kêu cửa nhiều lần nhưng không có người ra. Bà
già hàng xóm đang ngồi bên thúng cóc ổi và vài ba nải chuối thâm kim
nhìn Lệ Mai với nụ cười khó hiểu trên môi:

- Cô tìm ai?

- Ông Nguyễn Hiển Vinh sống ở đây phải không bà?

- Phải! - Bà già chép miệng - Nhưng hình như hắn về quê cả tuần nay

rồi, không biết chừng nào lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.