BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM
BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM
Dương Thụy
Dương Thụy
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Người Bạn Vong Niên
Người Bạn Vong Niên
Vào đầu hè, nắng Paris gay gắt không thua gì ở Sài Gòn. Khắp nơi
người ta túa ra đường tìm bóng râm trú ẩn. Thu buồn cười nhìn dân Paris
vốn được xem là lịch lãm lại ăn mặc nghèo nàn, luộm thuộm, thậm chí còn
trần trùng trục nằm ngồi la liệt ở các công viên. Nóng bức thế này mà chui
xuống hầm xe điện ngầm chẳng khác nào vào hỏa diệm sơn nhưng cô vẫn
lấy hết can đảm đáp xe đến thăm bà Janne ở mãi tận đầu bên kia của thành
phố. Tội nghiệp, bà sống một mình như nhiều người già bên đây nhưng lại
lỡ yêu cái không khí đông đúc của một gia đình ba thế hệ người Việt Nam.
V
Sau tiếng chuông dài không kiên nhẫn của Thu, bà Jane xuất hiện, tóc
tai bù xù, mồ hôi tèm lem. Bà ôm chầm lấy cô hôn nồng nhiệt rồi lôi tuột
vào nhà. Căn phòng hẹp ở tít trên lầu sáu của bà có tí gió trời nhưng vẫn
nóng ran rất khó chịu. Bà đề nghị "Hai đứa mình ra hồ đi! Sẵn tao cho mấy
con chim ăn bánh mì vụn luôn!". Cái hồ nhân tạo nằm trong công viên gần
nhà bà Janne vốn rất yên tĩnh vì khu này gần ngoại ô hôm nay đông nghịt,
chẳng tìm ra chiếc ghế trống nào. Thu cùng bà vung vẩy vụn bánh mì cho
lũ chim xong đành chui vào một bụi cây chật hẹp ngồi trú nắng.
- Thế nào rồi, chuyến công tác của mày tốt đẹp chứ! Tao thèm ăn phở
quá mà mày bận rộn không vô quận mười ba với tao được!
- Thì hôm nay đi! Tôi từ Đức sang thăm bà mà, phải rảnh chứ! - Thu
hào hứng - Tối tối sáu bảy giờ, mình chờ trời mát một chút.