- Bên Việt Nam ra sao? - Bà Janne quan tâm - Ba mẹ khoẻ chứ? Thằng
"Sóc Nâu" ra sao rồi?
- Ừ thì tôi vẫn viết email mỗi ngày - Thu cười nắc nẻ - Ở Việt Nam họ
không tưởng tượng được bên đây lại nóng kinh khủng thế này! Chủ nhật
vừa qua cả nhà tôi cùng đi Long Hải tắm biển, thằng "Sóc Nâu" lượm để
dành cho bà ngoại Janne mấy cái vỏ ốc. Thằng nhỏ khoe học tiếng Pháp có
tiến bộ, chừng một thời gian ngắn nữa sẽ viết thư cho bà!
- Trời! Tao nhớ Việt Nam quá! - Bà Janne háo hức - Ước gì sang năm
tao có thể chuồn về với mày!
Bà già có vẻ đã mỏi lưng, bà nằm lăn ra cỏ mặc những nhánh cây cọ
vào chiếc cổ đỏ gay ẩm ướt. Bà khép hờ mắt, mỉm cười vẻ mơ mộng. Thu
nghịch ngợm ngắt một bông hoa dại nhét vào miệng bà bạn vong niên
"Như thế này nhìn mới lãng mạn, Janne à!". Cô cũng nằm xuống bên bà,
nghe cỏ nhột nhạt dưới lưng và sức nóng mùa hè mơn trớn trên mặt. Bà
Janne chợt cất tiếng hát, bài "Cuộc sống màu hồng - La vi en rose" từ thời
Edith Piaff. Thu cao hứng hát theo, đôi chỗ lắp vắp vì không thuộc lời. Hai
kẻ, một già một trẻ, nằm nghêu ngao hết bài này đến bài khác, những khúc
nhạc của một thời xa xưa, khi bà Janne hãy còn là một phụ nữa xuân sắc và
Thu chưa sinh ra đời. Cô thấy quả cuộc đời màu hồng dù mới cách đây vài
tiếng còn lầm bầm rên trời nóng quá và mấy hôm nay chỉ thấy mình thiệt
thòi sinh ra làm người Việt.
- Dạo này tao già đi nhiều phải không Thu? - bà Janne chợt hỏi giọng
nuối tiếc - tao thấy mình mệt mỏi, bải hoải chẳng thích hoạt động gì nữa!
- Bà mà rên già chắc tôi sắp chết - Thu thành thật - Bà hơn tôi gần nửa
thế kỷ mà lúc nào cũng nhanh nhẹn. Ở bên bà tôi mặc cảm lắm!
Bà Janne bật cười, khoái chí với câu trả lời của Thu. Bà nhổm dậy, vươn
vai hít sâu khoan khoái. Thu còn nhớ lần đầu gặp Janne ở Việt Nam, bà đạp