BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 174

như bây giờ cô đang làm với bà mà dõng dạc hô khẩu hiệu "Đời là cả một
cuộc đấu tranh không ngừng!"

Đêm đó hai người ngủ chung giường, chiếc giường nệm trong phòng

mà mỗi lần Thu qua bà Janne hay nhường rồi ra phòng khách ngủ trên ghế
sofa. Giờ bà ốm đi nhiều, da mềm nhão ra và mắt đã có một màn sương bao
phủ. Hai người nằm chung vẫn rộng. Thu bóp chân cho bà, cảm thấy những
bắp thịt tỏa ra sự mệt mỏi. Bà Janne kể giờ bà ngại leo cầu thang lắm, cái
chung cư này xây từ mấy chục năm trước, từ thời bà còn làm công nhân
hãng dệt. Khi đó không ai nghĩ đến lúc người ta cũng phải chồn chân mỏi
gối.

- Công việc mày dạo này thế nào? - Bà Janne chuyển đề tài - Tụi Mỹ trả

lương cao không mà dám bỏ tiền sang Paris thăm tao vậy?

- Cũng tạm! - Thu nhấm nhẳn - Bán sức lao động lúc nào cũng thiệt thòi

hơn mua.

- Các công ty nước ngoài vào Việt Nam còn bày đặt thực dân, phát xít

hay đế quốc nữa không?

- Thật ra họ không thực dân, cũng chẳng phát xít nếu mình đừng để họ

có cơ hội đó - Thu bật cười vì cái vẻ quan tâm vừa chân thành vừa ngây
ngô của bà già - Giờ tôi đã biết cách làm thế nào để theo kịp những yêu cầu
cao trong công việc của họ. Mệt thiệt, nhưng đó là cách duy nhất để họ tôn
trọng mình.

- Người Việt tụi bây rồi cũng được phương Tây tôn trọng thôi. Nước tụi

bây rồi cũng tới lúc phát triển ngang với các nước khác thôi. Nhưng đừng
để giá trị truyền thống mất đi. Đừng để năm mươi năm nữa mày trở thành
một bà già bị con cái từ chối chỉ còn nước vào viện dưỡng lão sống giữa
những người già lú lẫn với nhau.

- Thôi ngủ đi - Thu không muốn nghe đề tài này - Tôi mệt rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.