BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 172

sang nhiều lần nhưng máy chỉ để lại tin nhắn bà không có nhà. Sốt ruột, cô
nhờ một người quen khác ở Paris đến tận nhà xem bà già thế nào.

- Alô! Mày lo cho tao hả? Mày còn nhớ đến bà già này hả? - Cuối cùng

bà Janne gọi về, giọng bà tràn đầy niềm vui - Mày sợ tao chết rồi chứ gì?
Trời ơi! Hè năm nay còn nóng hơn cái năm mày từ Đức sang Paris thăm
tao. Mấy ông bà già bị "quay chín" hết! Ghê quá!

- Bà biến đi đâu vậy hả? - Thu mừng nghẹn giọng - Bà đi du lịch ở nước

nào sao?

- Tao về miền Nam thăm gia đình thằng con trai - Giọng bà chùng

xuống - Tao già rồi, yếu đi nhiều, ở một mình thấy bất tiện quá!

- Chứ còn gì nữa! Làm sao bà leo nổi sáu tầng lầu, rồi đi chợ nấu ăn giặt

giũ một mình chứ! Về miền Nam ấm áp ở với con trai luôn đi!

- Đâu được! - Bà cười nghe chua xót - Đâu giống bên Việt Nam. Chắc

tao vô viện dưỡng lão quá!

- Ê! - Thu thảng thốt - Nói chơi hoài, bà phải bắt con cái có trách nhiệm

chứ!

- Tụi nó không chịu đâu! - Bà Janne buồn bã - Đời sống bên đây vốn

như vậy mà!

- Bà phải đấu tranh chứ! - Thu bực bội với vẻ cam chịu của bà bạn già -

Đời là cả một sự đấu tranh không ngừng mà! Hãy đấu tranh để con cái hiểu
giá trị của một người mẹ như bà. Bà đã bỏ lỡ cả tuổi xuân để ở vậy nuôi
con khi bị chồng ruồng rẫy. Bao năm qua bà cũng chu cấp tiền bạc cho con
bằng lương hưu khi họ thất nghiệp. Bà phải đấu tranh để họ phải kính trọng
mà phụng dưỡng bà vào thời gian cuối đời chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.