BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 36

nhưng anh lại tiếp tục rên rỉ "Tôi hối hận quá!". Lọ dầu xanh anh đem theo
lưng gần hết vì phục vụ xoa bóp những bắp chân mỏi nhừ của Thảo. Cô
cười khoái chí dù ra vẻ áy náy "Tôi đâu có thói quen đi bộ cả ngày trời. Đôi
giày này cũng cũ rồi...". Đến lúc Thảo khoan khoái vì gân cốt đã giãn ra,
đến phiên Vương lầm bầm "Tự dưng tôi thành nô lệ làm massage cho cô.
Bình thường tôi chẳng phục vụ ai cả, người yêu tôi phải chăm sóc tôi chu
đáo!". Thế rồi Vương tâm sự mình đang du học ở Anh và người yêu lớn
hơn năm tuổi.

- Cô biết không, tôi vẫn luôn thích phụ nữ lớn tuổi - Nửa đùa nửa thật

anh lý giải - Dường như trong tôi thiếu thốn tình mẫu tử thì phải. Mẹ tôi
mất khá sớm mà.

- Anh có thật sự yêu cô ta không?

- Thế nào là thật sự và không thật sự? - Vương làm bộ nhíu mày tư lự -

Dù sao cô ta đã nói câu "Vương, Wọ ai nì".

Hai người cười phá lên. Thảo tự dưng thấy người bạn mới thật gần gũi.

Hai người bật truyền hình xem phim. Toàn tiếng Ý nên Thảo và Vương tha
hồ đoán già đoán non. Lạ một điều, lúc nào hai người cũng chung ý nghĩ.
Khi tắt đèn ngủ, Vương cười khẽ trong màn đêm "Hôm nay không bắt tôi
phải để đèn suốt đêm nữa à? Có tiến bộ!". Thảo nhột, cô tự hỏi nếu Tùng
biết cô "qua đêm" với người lạ thế này, anh có còn giữ được nụ cười lúc
nào cũng tự tin của mình không. Suốt đêm cô khó ngủ, chẳng phải nhớ "cây
tùng" đáng ghét. Giường bên, tiếng ngáy nhỏ đều đều của người chia phòng
vang lên ấm áp.

o O o Ngày chót hai người tham quan Roma. Chiều nay Thảo và Vương

dự định lấy xe lửa tiếp tục đi Firenze, thành phố đẹp nhất nước Ý. Vương
vẫn còn nuối tiếc thủ đô La Mã, anh cầm quyển sách hướng dẫn xuýt xoa:

- Còn nhiều nơi chưa đi quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.