BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 38

Khi đã yên vị trên phương tiện giao thông độc đáo này, Thảo có vẻ áy

náy "Người yêu có lòng mẫu tử của anh mà biết, hẳn đau lòng lắm!".
Vương không đáp. Anh nhận ra cô bạn không quá nặng và hình như mỗi
bước đi của mình giờ hóa ra nhẹ bổng. Thảo lấy áo khoác đưa lên đầu, che
nắng luôn cho Vương. Hai người tha nhau đi ngược lại đoạn đường dài bọn
thiếu niên đã chỉ. Vương quên lời đề nghị quay ra ga, anh hăng hái đi tiếp
đến nhà tắm công cộng. Mãi đến khi phải leo lên dốc cao anh mới nhận ra
mình gần kiệt sức. Trên lưng anh, Thảo khuyến khích "Ráng lên, gần đến
rồi! Chút xíu nữa tụi mình vô nhà tắm công cộng tắm luôn cho mát!"

Terme di Caracalla quả là một nhà tắm công cộng, nhưng được xây

dựng vào năm hai trăm mười hai nên giờ đầy chỉ còn là phế tích. Khi nhận
ra điều này Vương thất vọng não nề còn Thảo không dám nhìn mặt anh.
Hai người ngồi phịch xuống đất, ngã lăn ra cỏ mềm.

- Cô hại tôi rồi! Hại tôi rồi! - Vương la toáng lên.

- Thì... có đến nơi mới biết nó hoang tàn thế này - Thảo lấy bản đồ quạt

lia lịa cho Vương - Lỡ rồi! Nghỉ mệt chút đi, rồi...

- Rồi làm sao?

- Rổi... cõng tôi ra ga!

- Chúa ơi! - Vương hét lên một tiếng não nùng đến mức những khách du

lịch khác đều quay lại tò mò.

Chúa không thể giúp anh. Vương tiếp tục vác cô bạn bé nhỏ nhưng giờ

đã có sức nặng ngàn cân trên lưng lê lết tìm đường ra ga. Càng đi cô càng
hối "Nhanh lên! Trễ giờ tàu chạy bây giờ!". May thay đến ga vẫn còn chút
thời giờ. Thảo cười lỏn lẻn "Đói bụng không?". Vương gật. Cô lại cười
"Còn kịp cho anh xếp hàng ở quầy Mc Donald mua hamburger cho hai
đứa". Vương cầm tay cô, thều thào một cách thành thật "Từ lúc tôi được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.