BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 80

giấy đưa cô chậm nước mắt và ái ngại nghe những cơn ho làm cô gái da
vàng đỏ mặt.

- Em đi đâu?

- Dạ?

Chưa người tài xế bus nào hỏi Nhi điều này, cũng chưa từng có ai cười

với Nhi rạng rỡ đến thế trong cộng đồng dân cư lạnh lùng ở đây.

- Em là sinh viên ngoại quốc phải không?

- Phải!

Nhi đứng ngay chỗ tài xế để trò chuyện, không thèm tìm chỗ ngồi. Trên

xe vắng ngắt chỉ mỗi bà già to béo ngồi tận dãy sau cùng.

- Em đến bệnh viện Lefort.

- Gần đến anh sẽ bảo, em không cần để ý nhìn trạm - Anh tài xế duyên

dáng nháy mắt với Nhi trong kính chiếu hậu.

Nhi thấy ấm lòng quá đỗi, thế mà một cơn ho không ý tứ lại đến quấy

rầy. Anh tài xế lục túi áo lấy ra hộp kẹo the. Nhi rụt rè cầm lấy. Xe đang
khúc ngoặt, những ngón tay lạnh cứng vụng về của Nhi làm những hạt kẹo
màu xanh nhảy vọt hết ra ngoài.

- Không sao, đừng khóc nhè! - Anh tài xế an ủi - Chủ nhật mà, cũng nên

để những viên kẹo đi chơi chốc lát.

- Dạ...

Nhi cảm động, tay mân mê viên kẹo cuối cùng chưa kịp "đi chơi". Cô

không nỡ ăn, kín đáo cho vào túi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.