BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 234

Nghĩ tới đi tìm Dee cô mỉm cười. Trong khi July dò tìm một tay cờ bạc

thì cô cũng lại dò tìm một tay đỏ đen khác, ở hướng ngược lại.

28

Rạng sáng hôm sau July và Joe ra buộc ngựa. Joe gần như ngơ ngẩn vì

nỗi kích động được đi cùng July. Cả anh bạn Roscoe Brown của nó nữa
cũng ngơ ngẩn khi July đến nhà tù chào tạm biệt. Roscoe ngạc nhiên sao
July lại làm được việc này.

Elmira dậy sớm nấu cho họ ăn điểm tâm nhưng không làm cho July

khuây vợi đi chút nào. Suốt đêm anh mong cô quay lại với anh một lần, đây
là đêm cuối cùng ở nhà, nhưng cô một mực làm ngơ. Một lần anh tình cờ
chạm phải lưng cô, lúc đổi mình trên chiếc nệm rơm, thì cả người cô liền
cứng ngay lại. Nhưng mặc dù tính khí cô tồi tệ như vậy, anh vẫn thấy lo
buồn, cổ họng thắt lại và suýt thì bị nghẹn miếng bánh ngô. Điều duy nhất
anh thấy nhẹ người là biết mình đang làm công việc của mình, xứng đáng
với ba chục đô la một tháng nhận của thị trấn.

Họ để Elmira đứng ở cửa lều và cưỡi ngựa đến nhà tù.

Ngủ trên giường trong nhà tù, Roscoe thức dậy, hai bàn chân trần loạng

choạng. July lấy khẩu súng trường, hai hộp đạn rồi lấy thêm khẩu súng săn
nữa.

— Khẩu súng săn của tôi đấy chứ, – Roscoe nói. Anh đang rất không

thoải mái. Anh ghét lúc trời chưa sáng hẳn mà đã bị quấy rối giấc ngủ.

— Bọn tôi cần cái ăn, – July nói. – Thỉnh thoảng Joe có thể hạ vài con

thú rừng.

Lúc mặt trời hiện trên sông, họ đã sẵn sàng đi. Đã hết ngái ngủ, Roscoe

cảm thấy e sợ. Khi July ở đây thì làm phó là một công việc dễ dàng, nhưng
July ra đi là trách nhiệm trở ra thành nặng nề ngay. Anh sẽ là người xử lý
mọi sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.