BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 236

— Chào bà con, – anh nói khi hai người bước đến.

— Roscoe, tôi tưởng July có bảo anh trông nom Elmira chứ? – Đào

nói.

— À, anh ấy bảo nếu câu được cá thì mang lại cho chị ấy một con

nhưng mấy hôm nay tôi chưa ra sông, – Roscoe nói.

— Ông gặp chị ấy lúc nào? – Charlie hỏi. Nom ông nghiêm nghị, tuy

với một người thấp lùn, béo quá thể như ông thì thật tình khó lòng mà làm ra
được vẻ nghiêm nghị đó. – Ông biết Elmira đấy. Chị ấy ít ra đường. Chủ yếu
là ở nhà.

— Mà bây giờ thì không còn ở nhà, – Đào nói.

— Chúng tôi nghĩ chị ấy đi đứt đuôi con nòng nọc rồi, – Charlie Barnes

tiếp theo.

— Ơ, thế thì đi đâu, – Roscoe nói.

Đào và Charlie im lặng nhìn nhau.

— Có thể là đi dạo một lát, – Roscoe nói, tuy anh biết câu này ít sức

thuyết phục.

— Hôm qua tôi cũng nghĩ như anh vậy, – Đào nói. – Hôm qua nó

không có nhà, hôm nay lại vẫn không. Tôi sợ nó không đi dạo hết đêm như
vậy đâu.

— Chúng tôi nghĩ chị ấy đã đi đứt đuôi con nòng nọc rồi, – Charlie

Barnes nhắc lại. Ông không phải là người hay nói.

“Liệu có gì bắt mất chị ấy không?” Roscoe nghĩ thầm thành tiếng, vẫn

còn nhiều gấu ở trong rừng, một số người nói có cả báo, tuy anh chưa nhìn
thấy.

— Bất cứ cái gì cũng bắt được nó. Có thể là một con vật mà cũng có

thể là một người đàn ông.

— Kìa, Đào, làm sao lại có người đàn ông nào bắt chị ấy chứ, – Roscoe

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.