BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 304

và một cặp dê hoang đang rúc mõm vào các tường thành Alamo cổ, hy vọng
tìm ra được vài ngọn cỏ. Khi họ đến Texas lần đầu tiên vào những năm bốn
mươi, người dân chẳng nói gì khác ngoài chuyện Travis cùng trận đánh oai
hùng nhưng thất bại của ông. Bây giờ trận đánh đã bị quên đi gần hết và tòa
thành thì nằm với gió sương. Augustus nói.

— Này Call, tớ nghĩ họ quên cánh ta rồi, như họ đã quên Alamo

19

ấy.

— Quên chứ, – Call nói. – Mình có ở đây đâu mà họ nhớ.

— Đó không phải lý do. Lý do là chúng ta đã không chết. Travis thua

trận và ông ta liền đi vào sử sách mỗi khi có đứa nào viết về cái địa điểm
này. Nếu dạo đó một nghìn da đỏ Comanche dồn chúng ta vào một con suối
rồi diệt sạch như da đỏ Sioux làm với Custer thì họ sẽ viết ra những bài hát
về chúng ta đến cả trăm năm.

Call coi nhận xét này là ngớ ngẩn:

— Tớ sợ là không thể có được một toán da đỏ những nghìn người. Có

được vậy thì chúng chiếm thủ đô Washington từ lâu rồi.

Nhưng càng nghĩ đến lời chửi rủa nhận được tại quán bar, cái quán bar

anh từng được hoan hô như những anh hùng ở đó, Gus càng rầu lòng.

— Tớ nên cộp cho thằng nhãi ấy vài ba cái nữa, – anh nói.

— Nó sợ rồi, – Call nói. – Tớ chắc nếu gặp, Tobe sẽ lên lớp cho nó.

— Không phải trò ấy.

— Ờ thì khỉ, là trò gì vậy? – Call hỏi.

— Nếu nán lại hai chục năm nữa chúng ta sẽ thành da đỏ. Kiểu xây

dựng cái chỗ này như thế này thì chúng ta chỉ thấy toàn là nhà thờ với các
cửa hàng đồ khô mà thôi. Điều cậu biết tiếp theo là bọn chúng sẽ phải quây
và nhốt đám già cánh ta lại ở một khu bảo tồn để cánh ta không dọa các quý
bà.

— Xem vẻ không thể như thế được. – Call nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.