BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 302

cả lên.

— Các ông ấy không phải là cao bồi già, – Ned nói. – Đó là những

Cảnh vệ Texas. Anh đã nghe nói đến các ông ấy đấy.

—Tôi không hiểu tại sao lại bảo tôi nhất thiết phải giữ kẽ với mọi cựu

binh nào đã từng bắn vào da đỏ. Chuyện thổi phồng mà đám già đem phét
lác cho mình cả thôi.

— John, anh không biết là anh đang nói gì nữa rồi đấy, – Ned nói, ngày

càng hốt hoảng. – Đại úy Call và Đại úy McCrae đây không hề phét lác về
mình đâu.

— À, đó là ý ông thôi. Với tôi thì các ông ấy đều là dân phét lác hết.

Gus chìa bức ảnh cho John nhìn:

— Ông phải thấy đây là chúng tôi. Tại sao ông đem ảnh chúng tôi găm

lên đằng sau quầy rượu của mình rồi lại muốn đuổi chúng tôi đi.

— À, được, tôi chưa để ý thấy các tấm ảnh này. Thấy thì tôi đã quăng

tất đi rồi. Thôi uống mau rượu đi rồi phới kẻo vào nhà pha. Ông sê ríp đến
rồi kìa.

Đúng thế, một phút sau, Tobe Walker bước vào quán rượu. Nom anh

vạm vỡ, với bộ râu chó biển. Call thú vị gặp lại anh ta vì điều mà người chủ
trẻ tuổi này không biết là Tobe đã có bốn năm trong đội Cảnh vệ của Call,
trước khi bọn anh giải nghệ. Lúc đó Tobe mới mười sáu tuổi nhưng đã là
một Cảnh vệ giỏi và nhìn Call, Gus như thần thánh. Mắt Tobe trợn tròn lên.

— Chao, có thể là thật chăng? – Anh hỏi. – Đại úy Call hả?

— Đúng, Tobe, – Call nói, bắt tay anh.

Augustus cũng rất thú vị về sự thể lại quay ra thế này.

— Trời đất, Tobe. Tớ nghĩ cậu đến còng tay chúng tớ giải vào nhà pha.

— Tại sao tôi phải làm thế chứ? – Tobe nói. – Tống giam quách tôi đi

còn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.