BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 223

Elmira người thấp, xương xẩu, tóc đen và ít đức kiên nhẫn. Họ mới lấy

nhau được bốn tháng và một trong những ngạc nhiên đầu tiên của July là
tính bồn chồn sốt ruột của vợ. Cô muốn các việc được làm ngay một lúc còn
anh lại luôn với một nhịp độ ngăn nắp trật tự. Cô rầy anh chậm chạp chỉ sau
đám cưới có hai ngày. Nay thì hình như cô đã mất hết bất kỳ sự kính trọng
nào đã từng có với anh.

— Ối kìa, Đào đến kia, – Roscoe nói. – Phải là hâm hấp thì Ben mới

lấy người đàn bà này.

— Theo anh thì tất cả họ nhà Johnson chúng tôi đều là dở hơi hết à, –

July nói, hơi bực. Đây không phải chỗ để Roscoe phê phán người anh quá cố
của anh, tuy đúng là Đào không phải người chị dâu mà anh mến. Anh không
biết tại sao Ben lại đặt cho chị cái biệt hiệu Đào, vì chị to cao, hay sinh sự
cãi nhau và không giống một quả đào chút nào cả.

Đào đang đi tắt ngang qua con phố chính của Đồn Smith, bớt lầy hơn

thường lệ, tay ôm con gà trống lông đỏ. Chị là người đàn bà to con nhất thị
trấn, cao gần mét tám còn Ben thì lại là người còi cọc nhất của nhà Johnson.
Đào cũng nói năng thiên hô bát sát còn Ben thì cả tuần chẳng thốt ra đến ba
câu, mặc dù anh là trưởng thị trấn. Bây giờ Đào vẫn thiên hô bát sát và Ben
thì chết rồi.

— Hế lô July, – Đào nói. Con gà trống đập cánh giãy nhưng chị giật

mạnh và nó im.

July chạm tay vào vành mũ, cả Roscoe cũng vậy.

— Chị tìm đâu ra con gà trống này thế? – Roscoe hỏi.

— Con gà trống của tôi nhưng nó không ở nhà. Tôi tìm thấy nó ở dưới

kia, gần nhà hàng. Không cẩn thận là cáo vồ mất ngay.

— Được, nó không cẩn thận thì cho nó đáng đời, – Roscoe nói.

Đào luôn bực với Roscoe. Theo chị, anh chỉ tốt hơn một đứa tội phạm

chút xíu thôi và chị phản đối việc anh được làm phó sê ríp, mặc dù sự thật là
chẳng có nhiều nhặn gì người để chọn ra làm việc ở Đồn Smith đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.