BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 319

nhanh đến vậy và không hiểu sao Jake lại làm cô đinh ninh rằng anh là lời
giải cho mọi vấn đề của cô.

Mới một tháng quen biết mà mấy ngày qua Jake đã không thiết nghe cô

trò chuyện – Jake thích cô đừng trò chuyện. Điều đó làm cho cô buồn. Nếu
cô cứ tiếp tục lầm lẫn về đàn ông thì tới San Fancisco cô sẽ còn may mắn
hơn nữa đây.

Đôi khi cô đã gần như quyết định lấy ngựa, lấy lừa quay về Bồ Câu Cô

Đơn. Xavier đã nói sẽ lấy cô, đưa cô đến bất kỳ nơi đâu cô muốn. Cô nhớ lại
hôm ông vào phòng cô – hai con mắt man dại, lời đe dọa giết Jake. Khi nghĩ
quanh nghĩ quẩn về chuyện này, cái suy xét dễ lầm lẫn của cô đã làm cô nản
trí đến mức toan buông mình vào làn nước mà chết cho xong. Nhưng đó là
một buổi sáng nắng đẹp, và cô lội xuống đầm là để gội đầu. Cô dìm đầu
xuống nước một lúc, mở mắt ra và cảm thấy dớ dẩn – chết trong một đầm
nước thế này là lố bịch, là thành trò cười cho mọi người.

— Lorie, nom cô kém sắc đấy, – Augustus nói. – Mấy hôm trước trông

cô lanh lợi và đẹp hơn cả vòm trời cơ. Cha cà lơ ấy làm gì khiến cô biến đổi
nhanh thế?

— Em không biết, Gus. Vẻ như em thay đổi từng ngày.

— Ồ, như tất cả thôi mà, – anh nói. Một vẻ buồn hiện ra trong mắt cô.

— Ở Bồ Câu Cô Đơn em không thế đâu. Ngày này qua ngày khác lúc

nào em cũng cảm thấy như nhau.

— Ừ, cảm thấy vô vọng. Ngày ấy em chẳng chờ đợi cái gì. Rồi Jake

đến mở ra bao ngả đường…

— Em không chờ đợi con đường với cơ sự này.

— Nhưng ít nhất cậu ấy cũng làm cho cô hy vọng. Chỗ lôi thôi là Jake

không phải kẻ thích ủng hộ hy vọng của người khác, trừ hy vọng của mình.

Lorena nhún vai. Không phải lỗi của anh ấy. Jake không bảo cô giao

phó mình cho anh, tuy khi cô làm như vậy thì anh nhận lấy khá sẵn sàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.