BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 317

— Tớ không hiểu sao cậu lại coi thường gái điếm như vậy, Woodrow.

Như tớ nhớ thì cậu cũng đã có một cô cơ mà.

— Đúng, đó là sai lầm của tớ, – Call nói, bực Gus lôi chuyện cũ ra.

— Thỉnh thoảng ứng xử như một con người thì đâu có là sai lầm.

Maggie tội nghiệp nẫu cả ruột gan, nhưng cô ấy đã cho cậu một thằng bé
hay hay trước khi chết.

— Cậu không biết là tớ không thích nói đến chuyện đó à. Nó có thể là

con cậu, hay con Jake, hay của một tên cờ bạc bố láo nào đó.

— Đúng, nhưng chính xác nó là con cậu. Ai tinh mắt nhận thấy ngay.

Hơn nữa, Maggie bảo tớ. Cô ấy với tớ là bạn bè thân thiết.

— Bạn hay không tớ không biết. Tớ chỉ biết cậu là một thằng khách

đứng đắn.

— Có cả hai, khách và bạn, – Augustus chỉ rõ ra, biết chắc bạn mình

không thích khơi chuyện này lên. Call đã giấu kín chuyện tình cảm với
Maggie và khi cô chết lại càng giấu kín nữa.

Khi họ đến, Lorena đang ngồi dưới một gốc cây, bình thản nhìn. Rõ

ràng cô vừa tắm xong vì mớ tóc vàng vẫn ướt. Thỉnh thoảng cô lại lấy ngón
tay vắt nước ở một lọn tóc ra. Dưới mắt cô có vết tím bầm.

— Trời đất, Lorie, xem như đời sống dễ chịu đấy nhỉ? Cô lại có hồ bơi

riêng nữa. Jake đâu?

— Anh ấy vào thị trấn rồi. Đi hai ngày liền rồi.

— Chắc là có đám bạc to, – Augustus nói. – Nếu đang được bạc thì

Jake có thể đánh cả tuần.

Call nghĩ để cho một người đàn bà một mình mấy hôm liền tại một nơi

ác liệt thế này thật khó mà chấp nhận được.

— Cô tính lúc nào anh ấy về? – Anh hỏi.

— Jake nói sẽ không về. Bỏ đi lúc đang cáu. Suốt đường đến đây anh

ấy toàn cáu. Anh ấy bảo em có thể lấy con ngựa và con lừa thồ rồi muốn đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.