BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 316

Call hơi bối rối cho Augustus. Anh thấy hình như Gus đã có một sự

chọn lựa kỳ quặc. Dầu gì Gus cũng đã hai lần lấy vợ cơ mà.

— Về hai người vợ của cậu thì thế nào?

— À, cũng lạ. Tớ không thiên về đàn bà béo tốt bao giờ, ấy thế mà lại

lấy hai người mập ú. Người ta làm những điều kỳ quặc, tất cả, trừ cậu ra. Tớ
nghĩ, kể cả hạnh phúc cậu cũng chẳng mong được có. Nó không hợp với cậu
cho nên cậu tránh đi.

— Nói dớ dẩn.

— Không đâu. Sau khi đã xem cậu tự trừng phạt trong suốt ba chục

năm qua, tớ không cho là tớ nhìn sai cậu đâu. Tớ chỉ không hiểu cái gì nó
làm cho cậu đáng bị trừng phạt đến như vậy thôi.

Hai người chưa đi được bao xa thì nhận ra một chỗ cắm trại nho nhỏ ở

chân một sườn dốc đá vôi, bên đầm nước và một ít cây cối.

— Tớ cá là Jake kia, – Call nói.

— Không, chỉ Lorie thôi. Tớ cá là Jake đã bỏ Lorie ở đây mà vào thị

trấn rồi.

Call nhìn lại nhưng chỉ thấy con ngựa và con lừa thồ. Trong những năm

làm Cảnh vệ, Augustus đã nổi tiếng về tinh mắt. Nhiều lần, trên những vùng
cao nguyên và ở vùng đất Pecos, anh đã chứng tỏ khả năng hơn người ấy.
Trong ánh ảo giác rung rinh, người ta hay lầm các bụi cây thành da đỏ. Bản
thân Call từng giương to mắt lên nhưng vẫn không dám chắc, còn Augustus
chỉ liếc một cái rồi cười phá lên, đi vào tiếp tục đánh bài hay uống uýt ki hay
một việc gì đó đang làm dở.

— Ồ, một bụi xô thơm ấy mà, – anh sẽ nói như vậy.

Đặc biệt Đậu Ve, mắt vốn kém, thì khiếp phục cái nhìn của Augustus.

— Ta mướn Lorie nấu bếp đi, – Augustus nói.

— Đừng. Đưa cô ấy về trại thì rồi ngày nào cũng đánh nhau mất, cho

dù cô ấy đoan trang đi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.