BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 369

— Tôi xin lỗi đã làm ông ngừng đọc, – July nói.

— Anh là nhà làm luật hay sao?

— Vâng.

— Vậy thì anh sẽ phải nghe vài ba phàn nàn về luật pháp tại cái bang

này, – Wilbarger nói. – Tôi chưa thấy đâu kém luật bằng nơi đây. Càng đi về
phía Nam, bọn ăn cắp ngựa càng làm dữ. Dọc biên giới này chúng dày hơn
dĩn.

— À, chúng tôi không phải người Texas, tôi người Arkansas, – July

nói.

— Lời cáo lỗi này yếu, – Wilbarger nói, lấy một ngọn cỏ đánh dấu

trang sách rồi đứng lên. – Tôi cũng chẳng thấy ở Arkansas có luật hơn đâu.
Đại loại chỉ có tí chút ở New Orleans, còn ngoài đó ra thì ai lo nấy phận
mình.

— Kìa, có Cảnh vệ Texas đấy chứ, nhưng hẳn là họ bận đánh da đỏ, –

July nói, thầm nghĩ câu chuyện sẽ chấm dứt ở đây.

— Vâng, tôi đã gặp một cặp hai người, – Wilbarger nói. – Bản thân họ

là những kẻ ăn cắp ngựa tuyệt vời. Họ đã ăn cắp lại cho tôi đàn ngựa bị bọn
Mexico bắt mất. Anh đang tìm một đứa giết người hay cái gì vậy?

— Vâng, một người tên là Jake Spoon, – July nói. – Hắn giết một

người chữa răng ở Đồn Smith.

Wilbarger nhét cẩn thận quyển sách vào trong giường cuốn rồi ném

giường cuốn vào sau cỗ xe hàng.

— Anh đã bắn quá tầm ông Spoon rồi, – ông nói. – Ông ta vừa thắng

một cao bồi của tôi hai chục đô la ở Bồ Câu Cô Đơn, nhưng ông ấy đang đi
lên đây. Ông ta cùng cánh với hai quý ông đã lấy được ngựa về cho tôi. Nếu
tôi là anh thì tôi cắm trại ở lại đây, cho thằng nhỏ này đi học. Hai ba tuần
nữa là họ đến đây thôi.

— Cảm ơn về cái tin ông cho, – July nói. – Tôi không nghĩ là ông đã

gặp ngang đường một người có tên là Roscoe Brown.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.