BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 489

Nhưng vừa bước vào cửa bưu điện anh liền suy sụp. Mới nghĩ xem nên

viết gì anh đã nhớ lại mọi chuyện gì đã xảy ra. Roscoe chết, Joe chết, cô gái
chết, và Ellie thì không thấy đâu – có thể cũng đã chết. Anh nhớ lại hai lần
vào bưu điện ở Đồn Worth nhận lá thư nói về Ellie. Từ đây toàn là đau khổ
và rối ren. Anh mua một phong bì, một con tem và hai tờ giấy và ông già
cho anh mượn cây bút chì. Anh ngạc nhiên thấy mình lại khóc. Viết thư,
việc ấy lại khuấy động lên những kỷ niệm buồn. Sau mấy phút đứng nhìn
vào tờ giấy anh viết một bức thư ngắn cho Đào – báo những tin buồn và cuối
thư anh kết luận: Tôi không biết khi nào thì trở về, bà con nếu muốn có thể
mướn một sê ríp khác.
Vì ông già nom hiền lành, anh chỉ nghĩ có thể hỏi
thăm về Ellie. Cô đã đến gửi thư ở đây thì sao.

— Ellie? – Ông già nói. – À, trước đây mấy năm nghe nói thấy đến

Abilene mà. Anh có thể hỏi Jenny ở quán rượu thứ ba ấy. Hai người thân
thiết với nhau. Tôi nghĩ hai người còn lấy cùng một người cơ.

— Ông Boot? – July hỏi.

— Phải, Dee Boot, thằng đểu. Hắn ngủ với cả đống đàn bà.

Anh quay ra tìm mua con ngựa mới. Rồi đi khỏi thị trấn một quãng lại

quay về hỏi tìm Jenny. Người ta nói ả đã đến quán rượu khác và ở chỗ này
người ta bảo Jenny đang bận, phải chờ gọi. Ít uống uýt ki nhưng July cũng
gọi để được ngồi chờ. Anh uống, uống, rồi anh ngước lên thấy một người
đàn bà đứng cạnh bàn, gầy như Elmira.

— Nào ta đi chứ, anh cao bồi, – ả nói. – Ngồi đây thì chẳng làm được

gì đâu.

— Đi đâu? – Anh hỏi, ngạc nhiên. Chưa ai gọi anh là cao bồi bao giờ.

Anh đã cất ngôi sao sê ríp đi.

— Tôi là Jenny đây. Bảo là anh tìm tôi mà.

— A… – Anh đã quên mất mình đến đây làm gì.

— Anh uống được nhiều uýt ki thế kia thì chắc đủ tiền ngủ với tôi đấy.

Nếu lịch sự thì anh gọi uýt ki cho tôi đi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.