Jenny ngồi xuống và người bán rượu lập tức xuất hiện với chai uýt ki.
— Cha này uống thùng bất chi thình, – anh ta nói. – Chắc là đi lâu ngày
lắm rồi.
July sực nhớ mình đang chờ một cô điếm tên là Jenny.
— Cô có biết Ellie không? Nghe đâu cô quen.
Đến lượt Jenny ngạc nhiên.
— Đến Missouri rồi. Rồi đâu lấy một sê ríp ở Arkansas nhưng tôi
không dễ tin những lời đồn ấy. Không thể có chuyện Ellie lại lấy một sê ríp.
— Thôi rồi, – anh nói. – Đã bỏ đi khi tôi phải săn lùng Jake Spoon. Họ
nói cô ấy lên một cái tàu chở uýt ki, tôi chẳng hiểu tại sao lại như thế.
— Tôi nghe thì đúng là kiểu Ellie đấy. Chán là nhảy đi ngay chỗ khác.
— Tôi phải tìm cô ấy, – anh nói.
— Thế thì ông nhầm chỗ rồi. Nó đang tìm Dee mà. Ông biết Dee
không?
— Chết vì đậu mùa phải không?
Jenny cười lúc cúc.
— Người đánh bạc ngồi kia vừa hai tháng trước thấy hắn đấy.
— Tôi không hiểu tại sao Ellie lại lấy tôi. – Anh nói, buồn rầu nhìn
Jenny. Ả thở dài. Không ngờ lại gặp phải cảnh thảm thế này vào giữa buổi
chiều đẹp trời. Anh uống thêm hai cốc uýt ki nữa và quanh quẩn chỉ nói:
“Tôi phải tìm cô ta.”
— Quán rượu thì giàu lên còn tôi thì không, – ả nói, – có thích vui vẻ
một tí cho cái đầu nó nhẹ đi không nào. – Rồi cười hi hí. Tự nhiên anh bỗng
cảm thấy khoái chí. Đã lâu lắm anh chưa thấy đàn bà cười như thế. Và anh
đứng dậy đi theo ả lên gác. Nhưng chưa kịp tới anh đã thấy người không ổn.
Jenny vội dìu anh ra cầu thang ngoài. Anh quỳ xuống nôn. Rồi nằm bẹp ra
nôn mãi.