BỒ CÂU KHÔNG ĐƯA THƯ - Trang 104

Lần này, giọng thơ của Phong Khê có vẻ buồn buồn. Cúc Hương ngó

Xuyến:

- Hắn tính giở trò gì vậy?

- Con nhãi này tính chơi đòn tâm lý. Hắn muốn làm cho tụi mình mủi

lòng.

- Nhưng để làm gì?

- Chẳng để làm gì cả! - Xuyến hừ giọng - Đó là trò chơi ưa thích của hắn.

Nhưng lần này hắn hố to. Hắn chưa biết tụi mình đã khám phá ra hắn là

một... nữ tặc, chứ cóc phải anh chàng nào hết!

Thục nhìn mấy thỏi kẹo trên tay Cúc Hương, nhíu mày:

- Nhưng tại sao cô ta lại gửi bánh kẹo cho tụi mình? Làm vậy chỉ có tốn

tiền chứ ích lợi gì!

- Trên đời này, không trò chơi nào không tốn tiền! - Xuyến lên giọng triết

gia - Chơi brickgame, đánh tennis, đi khiêu vũ, hát karaoke... đều phải dốc túi

ra. Hắn cũng vậy thôi. Muốn giải trí bằng cách lừa lọc sự ngây thơ, cả tin của

tụi mình, hắn phải bỏ tiền ra. Nếu không có mấy thỏi kẹo ngụy trang, làm sao

con nhãi đó bắt mày ngồi đâu cũng phải mơ mơ màng màng đến anh chàng

Alain Delon buổi sáng như trong thời gian vừa qua!

Bị Xuyến "khều nhẹ" một cái, Thục đã thấy nóng ran cả mặt mày. Thoạt

đầu, Thục vùng vằng định cự lại, nhưng rồi thấy những điều Xuyến nói

không phải là không đúng, nó đành im lặng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ

khác, trong lòng giận ba con nhỏ lớp buổi sáng kinh khủng. Một đứa tên Hoa,

một đứa tên Thảo, một đứa tên Trang, Thục không rõ đứa nào bày ra trò quỷ

quái này nhưng chắc chắn thủ phạm không thể là ai khác ngoài ba đứa này.

Ta mà biết được nhà ngươi là ai, nhà ngươi sẽ nát xương với ta! Thục bực tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.