BỐ CON CÁ GAI - Trang 186

2

T

ôi đang chờ bố.

Tôi đã đợi bố suốt hai tiếng đồng hồ từ lúc tỉnh giấc tới giờ rồi.

Không biết là bố đã đi đâu nhỉ. Không biết có phải vì nghĩ là có mẹ rồi
nên bố có thể đi đâu tùy ý hay không. Thời gian chờ đợi càng dài tôi
càng giận. Nhưng mà dù thế đi nữa tôi cũng không muốn thể hiện sự
tức giận với mẹ.

Mẹ ngày nào cũng đến. Còn nước Pháp hay việc vẽ tranh thì sao

chứ. Vẫn biết nước Pháp và việc vẽ tranh không phải là thứ có thể dễ
dàng bay đi mất tiêu chỉ trong mấy ngày, nhưng dù sao tôi cũng muốn
mẹ nhanh chóng quay trở lại cái nơi quan trọng đối với mẹ ấy.

Mỗi khi có mẹ ở cạnh thì tôi lại thấy thật khó chịu. Như thể người

tôi bị gập lại làm đôi rồi nhét vào trong một cái thùng ấy. Có lẽ mẹ
cũng như vậy. Từ nãy tới giờ cứ năm phút mẹ lại xem đồng hồ một
lần.

Dù mẹ có làm thế thì tôi cũng chẳng nghĩ mẹ có việc gì quá bận rộn

cả. Chắc là thói quen của mẹ thôi. Thói quen chỉ mới xuất hiện ở trong
bệnh viện ấy mà.

Mẹ quả thật là không hề hợp với bệnh viện một chút nào. Không chỉ

có tôi mà ngay cả những người khác trong phòng bệnh chắc cũng sẽ
nghĩ như vậy. Tất nhiên là không thể nói gì về việc mẹ đến bệnh viện
cả. Nhưng giá như mẹ chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút thôi có phải
tốt không. Quần áo cũng mặc giản dị thôi, và giá mẹ đừng có đi giày
cao gót đến thì tốt biết mấy.

Mẹ lấy trong tủ lạnh ra một hộp dứa đóng hộp và hỏi tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.