BỐ CON CÁ GAI - Trang 188

Tôi đã gặp bác Lông Mũi hai lần. Lần đầu tiên là khi tôi từ Wonju

lên Seoul. Khi đó bác đến thăm tôi cùng với mẹ. Bác đội mũ nồi và
nuôi lông mũi dài gần chạm đến tận môi, thế nên tôi liền đặt biệt danh
cho bác ngay.

Mẹ liền đi về phía bác Lông Mũi. Sau khi nói chuyện một lát, mẹ

khoác tay bác Lông Mũi và tiến về phía tôi. Mỗi lần nhìn bác Lông
Mũi là tôi lại thấy lo lắng. Nếu như bác Lông Mũi mà xì mũi thì lông
mũi sẽ dính đầy nước mũi hết cả. Mà lại chẳng thể nào lấy bàn chải
mà quẹt đi như đánh răng được...

“Cháu khỏe chứ, Daum?”
Mỗi khi bác Lông Mũi nói thì thật kỳ lạ, lông mũi của bác cũng

đung đưa theo. Tôi vẫn chưa biết rốt cuộc thì bác Lông Mũi là ai. Bác
làm gì? Bác với mẹ có quan hệ thế nào nhỉ?

Tôi đang định sẽ hỏi bố. Nhưng thực ra thì tôi không mấy tự tin.

Nếu như bác Lông Mũi và mẹ rất thân thiết với nhau thì chắc là bố sẽ
thất vọng lắm lắm.

Hình như bố vẫn còn yêu mẹ. Tôi chưa từng nghe thấy bố nói xấu

mẹ bao giờ cả. Vấn đề là ở mẹ ấy chứ. Mẹ nói là mẹ không yêu bố
nữa. Ánh mắt của mẹ khi nhìn bố nhọn hoắt như mảnh thủy tinh vỡ
vậy. Giọng nói của mẹ thì lạnh lùng hết sức.

Mẹ chẳng hề thay đổi chút nào so với trước kia. Không biết ở nước

Pháp, mẹ có bị nhốt ở dưới lớp băng như chú khủng long nhỏ Dooly

*

không nhỉ, ý nghĩ này cứ không ngừng luẩn quẩn trong đầu tôi. Thế
nên mẹ mới chẳng hề già đi, suy nghĩ cũng chẳng lớn lên, và tấm lòng
của mẹ với bố cũng chẳng thay đổi?

Mẹ vừa tìm túi xách vừa nói:
“Mẹ có việc gấp phải đi ngay. Daum à, con ở một mình được chứ?”
Thật là một câu hỏi buồn cười. Mẹ đã cầm túi xách trên tay rồi thì

còn hỏi ý tôi làm gì nữa chứ. Dù tôi có nói gì thì mẹ cũng sẽ đi mất
thôi mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.