BỐ CON CÁ GAI - Trang 189

“Con chỉ cần ở một lúc thôi. Bố con sẽ đến ngay ấy mà.”
Mẹ kéo chăn đến tận cổ cho tôi rồi thơm vào má tôi. Rồi mẹ khoác

tay bác Lông Mũi rời khỏi phòng bệnh.

Tôi lấy tay mân mê má nơi môi mẹ chạm vào. Hình như có một cái

bóng đèn nhỏ bật sáng trong tim tôi vậy. Tại sao vậy nhỉ? Là do lớp
son môi màu đỏ dính trên ngón tay ư? Ôi, tôi không biết nữa.

Tôi nhanh chóng tắt bóng đèn nhỏ đó đi luôn. Và tôi suy nghĩ, về sự

hiện diện của bác Lông Mũi. Liệu có phải là mẹ và bác Lông Mũi sẽ
kết hôn với nhau không? Làm gì có chuyện đó, làm gì có... Bác Lông
Mũi phải già hơn mẹ đến mười, à không, đến hai mươi tuổi ấy chứ.
Nếu lấy người hơn mình nhiều tuổi thế, thì rõ ràng là đầu mẹ có vấn
đề rồi.

Nghe nói bệnh tình của tôi đã tái phát, và tôi lại phải điều trị trở lại.

Và việc điều trị sẽ mệt hơn rất nhiều so với những lần trước. Giây phút
nghe bố nói, nước mắt bắt đầu trào ra từ mắt tôi như cái vòi nước bị
hỏng.

Bệnh máu trắng gớm ghiếc đến chán ngán.
Từ lúc nằm ở bệnh viện Wonju tôi cũng đoán chắc là bệnh của mình

lại tái phát rồi. Sau khi quay trở lại Seoul và nhập viện, tôi biết rằng
mình đã đoán đúng. Tôi cũng đã nhận thức được phần nào cuộc điều
trị kinh khủng này. Nhưng nghe bố nói tôi vẫn khóc. Như một kẻ ngốc
nghếch vậy.

“Bố hiểu cảm giác của Daum mà. Bố mà không biết thì còn ai biết

được cơ chứ? Con cứ khóc thoải mái đi.”

Nói rồi bố lấy mu bàn tay lau nước mắt cho tôi. Tôi quay đầu đi và

vùi luôn đầu vào gối.

Tôi chán ghét tất cả. Cả bố, cả Chúa Jesus, cả bản thân mình nữa.
Tại sao tất cả lại không để cho mình yên cơ chứ? Mình ấy mà, mình

chỉ muốn được sống như những đứa trẻ khác thôi. Mình ghét phải thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.