BỐ CON CÁ GAI - Trang 183

anh lòng dạ rối bời, bồn chồn, lo lắng không yên.

“Tình trạng của Daum thật sự không tốt. Nếu muốn ghép tủy thì

phải tác động đến tế bào ung thư, nhưng liệu nó có thể chịu đựng được
quá trình trị liệu ung thư hay không, bác sĩ?”

Sau khi công nhận chỉ số bạch huyết cầu ác tính của đứa trẻ đang ở

mức cao, trưởng khoa Min đột nhiên cất giọng hỏi:

“Thời gian vừa qua anh đã ở đâu?”
“Tôi ở trên núi.”
“Không biết có phải nhờ nguồn nước và bầu không khí trong lành

hay không, mà thể lực của Daum đã tốt lên hơn mức tưởng tượng của
tôi đấy. Tôi đã lo rằng nếu thể trạng của Daum xuống đến giới hạn, tới
mức không thể tiếp nhận tủy ghép nữa thì không biết làm thế nào,
nhưng hoàn toàn không như tôi nghĩ.”

Không biết có phải những loại thảo dược tươi mới hái và canh rắn

mà anh cho Daum ăn khi còn ở trên núi giờ đã phát huy hiệu quả
không nhỉ? Nếu đúng như vậy thì quả là không còn gì đáng mừng hơn.

“Điều quan trọng là ý chí chiến đấu với bệnh tật của bệnh nhân. Tôi

tin rằng có anh ở bên cạnh, Daum nhất định sẽ chiến thắng được bệnh
tật.”

Trưởng khoa Min nở một nụ cười tràn đầy tự tin nhưng lòng anh thì

nặng trĩu. Đứa trẻ vẫn im lặng. Ở bệnh viện Wonju, họ đã đưa ra chẩn
đoán đây là một dạng tự kỷ. Như vậy chẳng khác nào đứa trẻ đã nhụt
chỉ trước khi bước vào cuộc chiến với bệnh tật, và chừng nào đứa trẻ
còn chưa chịu mở miệng cũng tức là ý chí chiến đấu với bệnh tật còn
chưa sống lại.

“Dấu hiệu tự kỷ sao? Nói quá rồi. Chỉ là thằng bé muốn nói mà

không thể nói được thôi. Đó là do tác động của tế bào ung thư, khiến
cho dây thanh quản bị tê liệt. Anh cứ đợi mà xem. Chỉ khoảng ngày
mai hoặc ngày kia thôi là cháu có thể hét lên gọi bố rồi ấy chứ.”

Khi chỉ số bạch huyết cầu ác tính giảm xuống do tác dụng của thuốc

kháng ung thư, thì dây thanh quản đang bị tê liệt sẽ tự nhiên trở lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.