BỐ CON CÁ GAI - Trang 212

“Daum có tố chất của một thiên tài. Nhưng ngay cả thiên tài mà

không được nuôi dưỡng phát triển thì cũng sẽ chỉ dừng ở đó, và cuối
cùng là bị chôn vùi mà thôi.”

Phần lớn lý do khiến cho cuộc sống của con người trở nên mệt mỏi

là vì tham vọng quá độ, cũng như vậy, chính sự kỳ vọng thái quá của
bố mẹ sẽ làm cho cuộc sống của con trẻ bị đảo lộn. Dẫu rằng có thể
phát huy được tài năng của đứa trẻ đi chăng nữa, nhưng nếu như đó là
lựa chọn cưỡng ép, thì một ngày xa xôi sau này, đứa trẻ sẽ nhìn lại
cuộc sống của mình bằng ánh mắt hối hận.

Park In Seok lén dò xét thái độ của anh rồi nói:
“Thật lòng mà nói thì tôi đã đặt nhiều kỳ vọng vào tài năng của

Daum. Rõ ràng là cô ấy cũng cùng suy nghĩ với tôi. Thế nên cô ấy
càng tha thiết với thằng bé.”

Đến tận lúc đó anh mới hiểu được ý của người vợ khi nói rằng đứa

trẻ rất giống cô. Nhưng đó quả thật là một lập luận vô lý, và một ý
nghĩ không trong sáng. Không biết điều đó có đồng nghĩa với việc nếu
không phải vì tài năng của đứa trẻ thì cô sẽ không quan tâm hay
không. Park In Seok thì cứ xem là như vậy đi. Nhưng ngay cả người
vợ mà cũng có ý nghĩ như vậy thì thật đáng buồn.

“Nếu như điều trị khỏi hoàn toàn thì anh vẫn không có ý định giao

phó tương lai của Daum cho chúng tôi sao?”

Anh nhìn theo làn khói bay lên như những sợi chỉ mỏng manh từ

chiếc tẩu trên tay Park In Seok, cuối cùng cũng cất lời hỏi:“Tại sao
anh và mẹ Daum không có con với nhau?”

“Muốn cũng không thể được.”
Park In Seok tiếp lời bằng một giọng buồn buồn sau khi uống cạn

chén rượu đặt trước mặt.

“Cách đây gần hai mươi năm, tôi đã ly hôn. Ngay sau đó tôi đã

phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Cũng có thể nói đó là quyết tâm sẽ không
kết hôn nữa mà chỉ dành toàn bộ tâm huyết cho việc vẽ tranh. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.