BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 34

đúng là một tiểu thiên thần đáng yêu, đang ngủ ngoan và rúc mũi vào ngực
mẹ. Lúc phi cơ bay ngang rặng Rocky Mountains, lần đầu tiên, bé cười. Giờ
đây mỗi lần nàng thổi lên trán bé, bé lại cười. Đó là một dấu hiệu, nàng
nghĩ. Trẻ thơ thường mang lại may mắn. Việc dời đến đây có thể là một
khởi đầu mới cho mọi người. Carlo sẽ thay đổi. Chàng đã thay đổi. Chàng
không đánh đập nàng lần nào kể từ khi nàng mang bầu đứa bé này. Giờ đây
Mike sắp giao cho Carlo nhiều trách nhiệm hơn trong công việc của gia
đình. Carlo trước đây được tính là đi cùng chuyến bay để trông nom nhà
cửa và giúp mua sắm những thứ cần thiết, nhưng đến phút cuối Mike bảo
rằng anh cần Carlo ở lại. Vì công việc. Từ cha nàng cho đến các anh nàng
trước nay chưa ai làm như thế, khiến cho Carlo cảm thấy như mình quan
trọng hẳn lên. Nàng đổi con qua ngực bên kia và vuốt những sợi tóc mềm
như tơ của bé. Bé cười. Nàng thổi lên trán bé. Bé cười thành tiếng và nàng
cười theo.

Trong phòng kế bên Vincent bắt đầu nhảy lên giường, điều mà cậu bé đã

được bảo biết bao nhiêu lần là không được làm. Điện thoại reo.Connie tươi
mặt lên.Có lẽ là Carlo. Nàng để Victor trả lời.

“ Má ơi!” thằng bé kêu lên. “ Bác To-om Hagen gọi”.

Connie đứng sững. Đứa bé bắt đầu la khóc.

Ở dưới phố, choàng tấm khăn đen dài, Carmela Corleone, đi ra từ khách

sạn, đầu cúi thấp, che mắt khỏi ánh sáng chói của các ngọn đèn neon, lẩm
bẩm bằng tiếng Ý. Bà bắt đầu đi xuống phố Strip. Đã sau chín giờ tối, quá
trễ đối với mọi phụng vụ lễ nghi dầu bất kỳ đâu, nhất là vào một ngày thứ
hai, nhưng nơi môt thành phố với biết bao nhà nguyện làm lễ cưới như thế
này, sẽ khó đến thế nào cho một góa phụ quả quyết đi tìm một linh mục?
Hay ít nhất một người mặc áo nhà dòng? Nếu mọi chuyện khác đều hỏng,
thì tìm một nơi chốn nào yên tĩnh và thiêng liêng để bà có thể thoát khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.