BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 685

Mặc dầu cũng đúng rằng Palermo là một thành phố nơi ít có cái gì được

quan sát theo cách bình thường.

Lúc đó là ba giờ chiều và nhà hàng lại đóng cửa. Người phục vụ nơi bàn

ăn của họ đã được lục soát và được chấp thuận bởi thuộc hạ của Don Cesare
mà một người lo canh gác nơi cửa ra vào. Bên dưới nhà cũng còn có nhiều
người khác nữa trông chừng những người nấu bếp và cửa sau.

Qua chầu rượu nhắm với mồi là món sandwiches bít-tết trứ danh ngon

như trong thần thoại của nhà hàng, Geraci và Indelicato bàn bạc những mặt
khác nhau trong công cuộc buôn bán ma túy đang hồi phát đạt của họ. Họ
trao đổi hoàn toàn bằng tiếng Anh, không phải như một biện pháp an ninh
nhưng vì, mặc dầu sau bao nhiêu năm đến Sicily lo công việc, bao nhiêu
năm sống giữa những người Sicily bản ngữ, thế mà tiếng Ý của Geraci vẫn
rất tệ và phương ngữ Sicily thì càng bết bát hơn. Anh nghe hiểu được nhưng
không nói được. Anh không thể giải thích tại sao. Một sự phong tỏa tinh
thần hay là cái gì đó đại loại như thế.

“ Thật vui khi đón tiếp bạn nơi thành phố chúng tôi, ông bạn lớn ạ,”

Don Cesare nói, ăn miếng cuối trong đĩa và liếm các ngón tay. “Nhưng
những vấn đề này tôi không rõ lắm, tôi nghĩ chúng không phải là lí do khiến
bạn phải nhọc công đi một quãng đường xa đến thế để nói với tôi?”

“ Lần này tôi mang theo cả gia đình,” Geraci nói.” Vợ và hai con gái tôi.

Đứa lớn sẽ vào đại học mùa thu này. Có thể là kỳ đi nghỉ cuối cùng của cả
gia đình. Trước nay họ chưa bao giờ đến hòn đảo xinh đẹp của bạn và bây
giờ tất cả sẽ đến ở đấy trong khoảng mười ngày.” Có thể họ sẽ dành nhiều
thời gian hơn, nhưng họ phải đến bằng tàu viễn dương. Nick Geraci không
hề có ý định leo vào một chiếc máy bay lần nữa, dầu là để cầm lái hay chỉ
an nhàn làm một du khách nơi ghế ngồi thượng hạng. “ Trước nay tôi thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.