BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 215

– Cháu hãy bắt đầu bằng việc uống từ từ, thở thật sâu, sau đó hãy giải

thích cho mọi người nghe.

Đó là mẹo của cô ấy để chữa nấc, và cách này rất hiệu nghiệm. Tôi uống

một hơi cạn cốc nước, mồm phồng to.

– Họ sẽ chặt cây bạch quả của bố. Màu đỏ là của chữ thập trên thân cây.
– Cây bạch quả nào của bố? - Cédric hỏi.
Cây cối, anh ấy không thèm quan tâm. Chúng một tuổi hay hai trăm tuổi,

đối với anh, cũng thế. Hơn nữa, kể từ khi mà tôi không may kể cho anh ấy
nghe rằng ở Vannes, bố đã trèo lên ngọn cây liễu để tìm tôi – một lời hứa là
một lời hứa –, tôi nghĩ anh ấy ghen tị.

Trong những hòn đảo nhiệt đới đã phơi mình giữa các biến cố của trái

đất giống như đảo Martinique, dù không phải lúc nào chúng cũng trụ vững,
song cây cối vẫn bảo vệ mặt đất và cư dân. Vậy nên cô Debbie chăm chú
lắng nghe tôi kể về những con khủng long, về Hiroshima, về cái cây thiêng,
về chúa tể thời gian, trong khi đó Cédric chỉ nghe có một chuyện, anh ấy đã
lại đeo tai nghe vào. Chúng tôi nghe thấy âm thanh nền là thứ nhạc rock
của anh, và có cảm giác như đang trong một bộ phim, điều này khiến tôi
càng nghẹn ngào hơn.

– Thế cái cây đó ở đâu? - Cô Debbie hỏi, cô thích đi dạo, nhất là khi các

kị sĩ lễ phép cúi chào cô ấy khi đi ngang qua.

– Ở đại lộ Wagram, trong khu vườn Orphée, có một ngôi nhà, gần như

một tòa lâu đài, một người lắm tiền nhiều của, hơn nữa lại là một mạnh
thường quân khuyến khích các nghệ sĩ trẻ, vừa mới mua nó.

– Tao đăng kí! - Cédric hét lên.
– Đừng có nghe, nó làm ra vẻ đấy. - Cô Debbie nói. - Tiếp tục đi, anh

chàng.

– Nếu đến đấy, cô sẽ không thể bỏ qua được. Cây bạch quả cao bằng hai

tầng nhà và chiều rộng tán lá cũng ngang bằng với chiều cao.

– Thế tại sao người ta lại muốn chặt cái cây tội nghiệp ấy? - Cô phẫn nộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.