BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 60

Chương 12

lối ra khỏi nhà ga, người đàn ông với khuôn mặt nửa khô cằn, nửa rạng

rỡ, với mái tóc màu ghi trắng như bọt biển kia chính là ông Aurélien Le
Guen, bố anh.

Bằng ánh mắt của loài quạ tháp chuông

[14]

– loài chim làm tổ trong lỗ

hổng trên tường thành của những tòa lâu đài, - ông lục tìm trong đám đông
nhỏ các hành khách và rồi, phát hiện ra người thân của mình, ông vẫy tay
và kêu to: “Đây!”

Nơi đây: quê hương, gia đình, sự trở lại. Và hai đứa trẻ, không phải một,

chạy nhanh về phía ông và lao vào vòng tay của ông.

Tất cả những câu cửa miệng rủ nhau tụ hội trong lúc họ trao cho nhau ba

nụ hôn bắt buộc: lòng ngập tràn niềm vui, sự nồng nhiệt lan tỏa khắp cơ
thể, không khí bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn. Quỉ tha ma bắt những kẻ kiếm
tìm những từ ngữ bác học để thể hiện cái cảm xúc mà tất cả mọi người đều
cảm thấy vào những lúc như thế này. Xin chào tất cả, chào tất cả chúng ta,
hoan hô những câu cửa miệng.

– Các con đã có một chuyến đi tốt đẹp chứ?
– Đỉnh ạ! - Tom đáp.
Người ông giành lấy cái túi của thằng cháu và đi trước họ tới chỗ chiếc

xe tải con đã được tháo bạt đỗ ở đầu bãi đỗ xe. Quần nhung thô, áo kẻ ca
rô, giày vải buộc dây ở trên, liệu Jean-Rémi đã bao giờ thấy ông Aurélien
ăn mặc khác thế chưa nhỉ? Hành lý được đặt vào giữa những phân bón, đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.