BỘ KHUY KỲ LẠ - Trang 47

Nam Quân

Bộ khuy kỳ lạ

CHƯƠNG VI

CAN PÁC

- Ba ơi! Cứ để con đi rồi khi trở về thế nào ba cũng có được vài ý niệm về
vùng khảo cổ Can Pác có phải hơn không hả ba?
Vừa dứt lời, Việt Kim đã chạy ngang chạy dọc từ đầu tới cuối phòng, lượm
chổ này cái quần, chổ kia cái khăn mặt đầu giường một cái áo rồi liệng dồn
tất cả vào một cái túi lớn, miệng mở rộng để trên giường. Cái túi đặc biệt
của người dân Du-Ráp, rất to. Tống thêm vào đó một chiếc áo len dài tay
xong, hai tay đút túi quần "cao bồi", em đưa tia mắt quét một vòng quanh
phòng xem còn quên gì không?
Ký giả Hải Âu ngồi trên ghế dựa gần đó, hai khủy tay chống lên đùi, hai
bàn tay nâng cằm nét mặt lo lắng:
- Thì ba vẫn cho phép con đi đấy chứ, Việt Kim! Có điều ba nhận thấy là
việc đó không cần thiết, vậy thôi! Thế nào rồi kỹ sư Hoàng cũng được tin
ngay đó mà. Cần gì con phải đi kia chứ! Công việc ở Ba-ga-ra còn bao
nhiêu đây này.
Việt Kim nheo mắt nhìn cha ranh mãnh:
- Ba giận con rồi đấy hả ba! Con cứ nghe tiếng ba nói lớn "Việt Kim" là
con biết hà!
- Không, giận gì đâu! Ba chỉ muốn rằng khi nào đi thăm Can Pác thì cha
con mình sẽ cùng đi. Như vậy ba sẽ có dịp quan sát thái độ của con, lớp
người thuộc kỷ nguyên nguyên tử, mà con là đại diện, khi đứng trước một
nền văn minh của thiết khí thời đại coi ra sao. À còn chuyện bà Phan
Hoàng Mỹ nữa. Con thấy bà ấy thế nào?
- Bà Phan Hoàng Mỹ? À vâng! Mới đầu thì con cũng tưởng bà ấy là một
người rất vô tư, hồn nhiên vui vẻ, trẻ trung lắm. Nhưng về sau con mới biết
là bà ấy cũng bị gần như là kinh hãi quá đó ba!
Ký giả Hải Âu cười nụ:
- Con cũng giàu óc tưởng tượng quá hả Việt Kim! Cái gì mà đến nỗi phải
kinh hãi. Thì dĩ nhiên nhà giam không thể nào "vui" như phòng trà được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.