BỘ KHUY KỲ LẠ - Trang 55

- À, vậy ra tuần nào bà cũng đi Ba-ga-ra hết, và cứ đi đúng vào ngày đó!
Thưa ông, thế bà có thường gặp để tiếp xúc với ai ở ngoài đó không?
- Không! Chẳng tiếp xúc với ai cả... trừ Na-Dép!
Tai nghe ông Hoàng trả lời, mắt Việt Kim vẫn liếc nhìn tay ngũ đoản Un-
sa-Cơ. Ông mập lùn này, một tay bưng ly cà phê, một tay kẹp điếu xì gà dài
ngoẵng đi đi lại lại trước cửa căn lều, đôi chân cứ men dần tới chỗ em
nhưng vẻ mặt lại vờ thản nhiên ngó đi đâu. Cái đầu "bàn chải" thỉnh thoảng
lại ghé hẳn về phía Việt Kim và kỹ sư Hoàng. Ý chừng ông ta muốn nghe
lọt cuộc đối thoại cùa hai người, không để sót một chi tiết.
Việt Kim hạ thấp giọng hỏi nhanh:
- Bà nhà tuần nào cũng gặp để tiếp xúc với Na-Dép! Để chi vậy, thưa ông?
Kỹ sư Hoàng ngập ngừng:
- À... để...
Đột nhiên có tiếng "oé" thật to từ một chiếc máy thâu thanh nào đó. Âm
thanh lớn lắm nghe vang âm khắp khu trại. Việt Kim tia nhìn ngạc nhiên,
xoay mặt về nơi phát ra tiếng "oé". Đôi mắt sắc bén của em bắt gặp ngay
lão Un Sa Cơ lật đật liệng bỏ ly cà phê, tung chân chạy về một căn lều vải ở
xa đó một chút. Cô tiểu ký giả thầm nghĩ: "A, thế mà lão Un bảo với kỹ sư
Hoàng là máy hư đó...!" Tiếng "oé" vừa rồi cho biết rõ rằng lão... nói láo.
Kỹ sư Hoàng chưa kịp trả lời câu hỏi của Việt Kim. Viền môi ông điểm
một nụ cười vui mừng:
- Khá lắm! Già Un đã sửa được máy rồi! Tay này số dách thật! Khéo tay và
giỏi quá xá! Cô em thấy không? Nhất đấy! Nội đây chỉ có Un Sa Cơ là nhất
đấy!
Việt Kim bất giác rủa thầm:
- Hừ! Ông Hoàng coi bộ vô tư hồn nhiên và dễ tin người quá! Riêng mình
thấy tên ngũ đoản này có cái vẻ gì lén lút ám muội quá trời.
Em khẽ lắc đầu chán nản nhưng vẫn ráng mỉm cười tươi tắn xin phép cáo
từ kỹ sư Hoàng. Và quay đi ra tới chỗ Hà Khâm, Á Minh đang ngồi xếp
bằng tròn trên một cái bàn thấp, sửa soạn ăn cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.