được lẩn trốn đằng sau một bức tường và cái âm thanh đều đều, buồn tẻ và
ngốc nghếch đó luôn làm Daniel cảm thấy lo lắng.
Và nó phát huy tác dụng thật. Ngay khi tiếng ngân nga không thành giai
điệu đó xâm lấn vào ý thức Daniel, anh liền cố hết sức đập tan tâm trạng
gắt gỏng để quan tâm tới lũ trẻ.
Vứt lá thư đã khiến anh nổi khùng xuống đất, anh gỡ tay Natalie đang
bám lấy chân mình ra và bế cô bé trở lại bàn ăn.
“Bố xin lỗi,” anh nói. “Bố lỡ lời. Bố không có ý như vậy. Bố hứa sẽ
không nói những điều khó nghe về mẹ con nữa.”
“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa chứ?”
“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa.”
Natalie đành phải tin bố. Cô bé quệt nước mắt nước mũi vào tay áo
khoác của bố, để lại những vệt nước lớn trên đó.
“Cũng chẳng biết thế nào,” cô bé đĩnh đạc nói.
“Thế mới là Natty của bố chứ.”
“Mẹ viết gì trong thư hả bố?”
“Con đừng để ý làm gì.”
“Nói cho con biết đi.”
“Không phải bây giờ con ạ.”