BỔ THIÊN KÝ - Trang 1007

Tu sĩ đó vốn đã không còn hy vọng. Hắn mất thời gian một trăm năm,

lập được nhiều công lao cho Hoàng Vận Tự mới nhận được hai khối Trúc
Cơ thạch, cuối cùng thuận lợi Trúc Cơ. Nhưng hôm nay sai một ly đi một
dặm, bị yêu nữ này phế đi tử phủ đan điền, bị đánh quay về Luyện Khí. Đã
không có Trúc Cơ, tuổi thọ của mình đã không còn nhiều.

Nó làm như vậy, so với giết mình có gì khác nhau!

Không muốn nghe nó nói giả mù sa mưa!

“Ta khinh! Muốn giết cứ giết, muốn chém tùy ý! Ta Ngưu Nhị chớp

mắt một cái thì không phải là hảo hán!” Tu sĩ đó còn cứng miệng.

“Ngươi còn dám xưng hảo hán!” Vinh Tuệ Khanh càng tức giận, đảo

ngược Nhật Câu, chém lên lưng hắn: “Trời đất này làm gì có hảo hán nào
hạ lưu như ngươi!”

La Thần trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Tự mình đứng ở đây, suy

nghĩ hôm nay đã làm sai điều gì!” Nói xong, đem tu sĩ đó xách vào trong
rừng rậm ven núi.

Vinh Tuệ Khanh cắn môi đứng dưới một cây đại thụ, có chút không

cam tâm.

Khẳng Khẳng từ trên cây nhảy xuống, đáp lên vai Vinh Tuệ Khanh,

nhìn chằm chằm vào phương hướng La Thần mang tu sĩ kia đi, nói với
Vinh Tuệ Khanh:”... Bọn họ đi vào đó làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh không lên tiếng, cô biết sẽ không phải chuyện tốt

lành gì.

Quả nhiên không bao lâu, La Thần tay không từ trong rừng rậm đi ra,

nhàn nhạt nói: “Nước Đại Lương tạm thời không đi được. Ngọn núi kia lấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.