BỔ THIÊN KÝ - Trang 1060

Trong lúc mơ màng, Vinh Tuệ Khanh mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, đi thẳng

về trước. Trước mặt là một màn sương mù, Vinh Tuệ Khanh nghe được
dường như có người đang gọi tên cô: “Tuệ Khanh... Tuệ Khanh... Tuệ
Khanh, muội ở đâu?” Từng chữ chất chứa lệ máu, tê tâm liệt phế.

Giọng nói ấy dường như có chút quen thuộc, Vinh Tuệ Khanh hiếu kì,

gắng sức mở to hai mắt nhìn vào bên trong màn sương.

Cô cơ hồ nghe thấy tiếng nói ấy phát ra từ trong màn sương.

Hệt như nghe được tiếng lòng của cô, màn sương mù dày đặc phân tán

đi một ít, để cho Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy được tình hình bên trong.

Một người đàn ông có mặt mày như ngọc ngồi nơi đó, dường như đã

đến lúc vượt ải quan trọng, mồ hôi đầy mặt, vẻ mặt hơi nhăn lại.

Thế mà lại là cái tên Mạnh Lâm Chân biến thái chết tiệt!

Vinh Tuệ Khanh giật cả mình, vội vàng tự cấu mình mấy cái: “Nhất

định là đang nằm mơ. Thật là xúi quẩy! Sao lại mơ thấy cái tên biến thái
chết tiệt này!”

Mạnh Lâm Chân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang nơi Vinh Tuệ Khanh

đứng, vẻ mặt không rõ buồn vui: “Tuệ Khanh, thật sự là muội?”

...

Vinh Tuệ Khanh hét to một tiếng, giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Khiếp, đang yên đang lành lại mơ thấy Mạnh Lâm Chân, đúng là một cơn
ác mộng! Hừ, xấu không linh tốt thì linh! Sau đó lại gõ gõ đầu ba cái, tâm
tình của Vinh Tuệ Khanh mới bình tĩnh trở lại.

Mạnh Lâm Chân ở nơi cách xa ngàn dặm đột nhiên lĩnh ngộ, cuối

cùng cũng đột phá được cửa ải. Kính hạch của Lang Hoán Bảo Kính xoay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.