BỔ THIÊN KÝ - Trang 1172

sao?” Nước mắt tuôn rơi. “Chàng đừng có thấy ta không nhớ được chuyện
xưa bèn nói lung tung. Quản Phượng Nữ ta xưa nay không làm chuyện có
lỗi với lương tâm mình, có lỗi với trời đất!”

Ngụy Nam Tâm quay đầu sang nơi khác, khe khẽ thở dài rồi lẳng lặng

đáp: “… Chắc chắn nàng sẽ không làm vậy. Tâm hồn của nàng vô cùng
thuần khiết. Khắp đất trời này ta chưa bao giờ thấy tâm hồn nào thuần khiết
đến vậy.” Nói xong ông5ta cúi đầu xuống, hai tay chống lên song cửa, đôi
vai buông thõng. Trông dáng vẻ dường như không thể gánh nổi sức nặng
ấy.

Quản Phượng Nữ vẫn không buông tha, đuổi theo hỏi đến cùng: “Có

phải trước ta, chàng từng cưới người khác?”

Ngụy Nam Tâm trầm mặc hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Phải. Thời điểm

gặp được nàng, ta không còn trẻ nữa nên sao không có người khác được?
Nàng đừng quên ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Sở. Một người có
thân phận, địa vị như vậy thì làm sao chỉ chung thủy một người đây? Kể cả
ta có muốn thì thánh thượng cũng không cho phép.”

Quản Phượng Nữ vừa hoảng hốt vừa bi phẫn, thậm chí4còn tia khổ sở.

Hai tay vì căm hận mà phát run, chỉ vào Ngụy Nam Tâm rồi nói: “Hóa ra là
vậy! Chàng mau tìm con gái ta về đây, ta sẽ đưa con bé ra ngoài. Chàng cho
rằng ta muốn vị trí vương phi này sao!” Dứt lời bèn đi thẳng ra ngoài cửa.

Ngụy Nam Tâm chợt đưa tay, duỗi ngón ra điểm trên người Quản

Phượng Nữ.

Quản Phượng Nữ lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Nếu nàng có thể sinh cho ta một đứa con thì ta cần gì phải để nàng

biết những chuyện này?” Ngụy Nam Tâm đau đớn dựa đầu vào vai Quản
Phượng Nữ. Phương trượng của Hoàng Vận Tự trước kia là sư phụ, sau này
là sư huynh9của ông ta đã xem qua cho Quản Phượng Nữ và nói rằng, trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.