BỔ THIÊN KÝ - Trang 126

Sáng sớm ngày thứ hai, Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại theo thói quen gọi

một tiếng: “Mẹ...”

Không có ai trả lời cô.

Vinh Tuệ Khanh sững người trong giây lát mới chợt nhớ ra, mẹ của

mình, còn có ông nội và cha đã không còn bên cạnh mình nữa rồi.

Là biển trời cách trở, là trời Nam đất Bắc xa xôi muôn trùng. Tất cả

những điều này đều do lỗi của kẻ ác nhân cầm thú kia!

Vinh Tuệ Khanh cố nén đau xót và nước mắt sâu xuống đáy lòng, từ

trên giường đứng dậy rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Vừa bước ra cô đã
trông thấy một tiểu mỹ nữ mặc áo lông trắng tuyết đứng ở cửa tây sương,
lặng lẽ dõi mắt nhìn sang bên này.

Vinh Tuệ Khanh bày ra dáng vẻ tươi cười, gật đầu với nàng: “Chào

buổi sáng!” Tiểu mỹ nữ đó chính là Lâm Phiêu Tuyết. Nhìn thấy dáng vẻ
của Vinh Tuệ Khanh, Lâm Phiêu Tuyết không khỏi kinh ngạc, có điều lập
tức cười ngượng ngùng, chào lại với Vinh Tuệ Khanh: “Thất lễ rồi!” Lâm
Phiêu Tuyết vừa lộ nét cười chẳng khác gì núi tuyết vạn dặm kết bằng bỗng
nhiên nở rộ vô vàn sắc hoa muôn hồng ngàn tía cực kỳ xinh đẹp.

Vinh Tuệ Khanh cũng chỉ gật đầu khẽ cười chứ không bị sắc đẹp của

Lâm Phiêu Tuyết mê hoặc. Cô trước kia từng được ngắm qua dung nhan
xinh đẹp vô song của mẹ mình rồi, nên giờ nhìn những cô gái mỹ miều
khác luôn cảm thấy họ chẳng thể bì kịp.

“Ta tên Lâm Phiêu Tuyết, người tên gì?” Thấy dáng vẻ Vinh Tuệ

Khanh dễ nói chuyện, Lâm Phiêu Tuyết bước xuống bậc thang đi qua sân
rồi đến cửa phòng bến Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nói: “Ta là Vinh Tuệ Khanh, hôm qua được

Đóa Linh phu nhân cứu về. Còn ngươi? Là đại tiểu thư Đóa gia hả?” Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.