BỔ THIÊN KÝ - Trang 127

Phiêu Tuyết cười cười, thấp giọng đáp: “Chúng ta giống nhau.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, tròn mắt hỏi: “Lẽ nào ngươi cũng được

cứu về?”

Lâm Phiêu Tuyết lắc đầu: “Qua một thời gian nữa ngươi sẽ biết thôi.”

Nói xong nàng thở dài, liếc mắt nhìn khoảng không phía trên bốn góc viện:
“Ta thật sự muốn quay về. Ta muốn về nhà.”

Vinh Tuệ Khanh ngây thơ tiếp lời: “Muốn về thì về thôi. Cha mẹ và

người thân của người đều ở đây sao?” Lâm Phiêu Tuyết bật cười, nói: “Tất
nhiên bọn họ ở đây.” Dứt lời trên mặt lập tức mang đầy vẻ lo lắng: “Không
nói nữa. Người mới thức dậy hả? Mau gọi thị nữ đến giúp ngươi rửa mặt
chải đầu, một lát sẽ đưa đồ ăn sáng đến.” Nói xong vén áo thi lễ rồi xoay
người rời khỏi đồng sương của Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh dõi theo
bóng lưng dần khuất xa của Lâm Phiêu Tuyết, đôi lông mày không tự chủ
được nhíu lại.

Ban nãy Lâm Phiêu Tuyết muốn nói gì đó nhưng sau lại thôi, không

biết nàng ấy có ý gì?

Nhưng Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình mới vào sơn trang Đóa Linh,

vừa hay có duyên gặp Lâm Phiêu Tuyết một lần, không nên thân thiết với
người mới quen.

phòng mình ăn điểm tâm xong, Vinh Tuệ Khanh muốn đi ra ngoài một

chút. Cô lớn lên ở sơn thôn, yêu thích tự do, lại tinh thông trận pháp nên
cảm nhận phương hướng rất tốt. Mỗi khi đến một nơi mới, Vinh Tuệ Khanh
đều thích tự mình dò đường để biết rõ bản thân đang ở nơi như thế nào.

Nhưng cô mới vừa bước đến công viên đã bị hai thị nữ ngăn lại. Họ

cười với Vinh Tuệ Khanh rồi nói: “Vinh cô nương, người không thể ra
ngoài.” Vinh Tuệ Khanh có chút mất hứng, nhíu mày hỏi: “Ta chỉ loanh
quanh trong điền trang cũng không được sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.